" Cái biểu tình đó thật không vừa mắt."
Bỗng dưng Khải Hà xuất hiện khiến cô giật mình. Người gì đâu bước chân đi như không chạm đất.
" Làm điều trái với lương tâm hay sao mà giật mình?"
Uyển Nhi nghẹn họng, nuốt không trôi miếng dưa hấu đang ngoan cố mắc lại.
Sao cái gì anh cũng biết thế?
" Trái lương tâm gì chứ."
Cô ngó lơ anh, chăm chú nhìn vào miếng dưa đỏ mọng nước.
" Nói xấu anh không phải là trái lương tâm?"
" Không có..."
" Em còn không thừa nhận?"
Ánh mắt của anh chăm chăm nhìn cô, áp lực quả áp lực, nặng trĩu vô cùng.
Có trách cũng là trách cô không thể che giấu. Uyển Nhi khẽ thở dài, ở cạnh anh chưa tới 3 tháng, mà tâm lí đã bị anh nắm trọn trong lòng bàn tay.
Phải gây dựng lại chút tiền đồ chứ.
Khải Hà không nói trước, ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.
" Muốn xem anh chứng tỏ không?"
Uyển Nhi ngây ngốc ngước mắt nhìn anh.
" Chứng tỏ điều gì?"
" Anh không nhạt nhẽo như em nói."
Uyển Nhi trơ mắt nhìn anh, vẻ mặt khó tin cực kì. Đưa mắt đảo khắp ngóc ngách gian nhà.
Không có camera mà...
Mà nếu có cũng sao nghe được cô nói chứ?
Anh sao lại thông thuộc cô tới vậy.
Nghĩ đến từ " chứng tỏ " trong câu nói của anh, cô bất giác rùng mình.
Gì chứ, cô vẫn bị ám ảnh ngày hôm đó. Anh hành cô không xuống nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-bao-boi/2407071/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.