Người đàn ông nghe cô hỏi thì từ từ hạ quyển sách xuống, ánh mắt chăm chú của cô khiến anh ta như cảm thấy có chút thú vị.
" Anh mau trả lời tôi đi chứ?"
Uyển Nhi chớp chớp mắt, tay nhỏ xua qua xua lại trước mặt anh ta.
" Đúng, là áo của tôi."
Uyển Nhi vẫn không hiểu, áo của anh ta, sao lại khoác cho cô?
" Sao lại ở trên người tôi."
" Mặc như cô khi máy bay lên cao sẽ bị lạnh."
Uyển Nhi hiểu ra, gật gật đầu, tiếp tục hỏi.
" Vậy là anh giúp tôi?"
" Ừm..."
" Nhưng tôi và anh đâu quen nhau."
Thấy bộ dạng lải nhải này của Uyển Nhi, người đàn ông mặt sắt đen sì, ánh mắt lạnh lẽo đi mấy phần, nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía anh ta, Uyển Nhi mất thăng bằng cả người đổ lên ngực anh ta.
Đôi mắt mở to hết cỡ nhìn người đàn ông này.
" Anh làm gì vậy?"
" Là phép ga lăng tối thiểu của một người đàn ông thôi, nếu cô còn tiếp tục hỏi, tôi không ngại cho cô một nụ hôn đâu."
Với gương mặt này của anh ta, cô hoàn toàn chắc chắn anh ta không hề nói đùa, im lặng vẫn là tốt nhất.
" Được được, không hỏi thì không hỏi, trả áo cho anh."
Uyển Nhi đặt áo khoác lên đùi anh ta, vội rụt tay lại rồi quay mặt sang bên kia, thở phù.
Ôi mẹ ơi biến thái!
Lại một lần nữa, cái áo phủ lên lưng cô. Vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-bao-boi/2407067/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.