Lúc cả đoàn người từ Thanh Sơn ngoại ô xa xôi, trở về Trấn Nam vương phủ thì đã đến hoàng hôn.
Hai cậu bé được tỳ nữ vương phủ dẫn về tẩm điện của mình, Thẩm Nguyên thì cùng Lục Chi Quân đi thiên điện thăm nữ nhi vừa tròn nửa tuổi.
Khi hai người chưa vào thiên điện mà Mộ Điệp đang ở, Thẩm Nguyên dừng bước trước, nhỏ giọng dặn dò Lục Chi Quân: “Quý Khanh, chàng đứng ở ngoài điện trước đã, nữ nhi quá sợ chàng… Nghe giọng của chàng là sẽ khóc, ta vào trước rồi ôm con bé, chàng đứng ở đây một lúc.”
Nghe xong, hàng lông mày Lục Chi Quân nhíu lại, nhưng nghe theo lời của Thẩm Nguyên, đứng ở ngoài điện trước.
Sau khi Thẩm Nguyên vào điện, thân mật ôm nữ nhi trong lòng nhũ mẫu vào lòng
Nhũ mẫu nói, tiểu quận chúa vừa mới tỉnh dậy, vừa rồi còn quấy khóc một hồi.
Nhũ mẫu vẫn dỗ dành con bé, nói mẫu phi của con bé sắp trở về, bà cho Mộ Điệp một ít sữa, còn đánh trống, trêu chọc con bé trong chốc lát.
Mộ Điệp lúc này mới ngừng khóc, ngoan ngoãn nằm trong nôi, cười khanh khách ra tiếng.
Sau khi Thẩm Nguyên ôm nữ nhi nhỏ bé mềm mại vào lòng, Mộ Điệp bắt đầu ríu rít nói những lời mà nàng nghe không hiểu, còn không ngừng vẫy hai bàn tay nhỏ bé, dáng vẻ đáng yêu này khiến gương mặt của Thẩm Nguyên trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Lục Chi Quân vẫn đứng ngoài điện, khi gương mặt lạnh lùng nhìn về phía hai mẹ con, Thẩm Nguyên cũng dịu dàng, thử hỏi nữ nhi: “Mộ Điệp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-sung-the/964413/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.