Lục Sóc Hi nghe xong, hơi do dự, sau khi bé quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguyên thì đã thấy vẻ mặt của mẫu thân dịu dàng gật đầu với bé, nói: “Sóc ca nhi, con theo phụ vương con đi, lát nữa nương sẽ dẫn Liêu ca nhi đi tìm con.” 
Lục Sóc Hi cúi đầu xuống, rồi dùng mũi chân tùy ý đá đá trên mặt đất, muốn bé cùng Lục Chi Quân leo núi thì cũng không có gì to tát, cuối cùng lại gật đầu với mẫu thân. 
Khi cùng Lục Chi Quân đi lên bậc thang, bóng cây loang lổ cũng rơi trên người hai cha con, suốt chặng đường leo núi, hai người chẳng nói gì. 
Lục Chi Quân mặc y phục màu sẫm nhàn nhã, khí chất nhã nhặn hơn so với lúc hắn đội vương miện của vương gia chư hầu hơn một chút. 
Lục Sóc Hi thừa dịp phụ thân không quan sát, lặng lẽ liếc hắn một cái. 
Có đôi khi bé thậm chí cảm thấy, chỉ khi ở trước mặt mẫu thân, thái độ của Lục Chi Quân đối với bé mới ôn hòa được một chút, không nghiêm túc như vậy. 
Sóc ca nhi nghĩ, mau leo lên đỉnh núi vậy, mẫu thân và đường huynh cũng nhanh chóng đuổi theo mà, bé không muốn một mình ở chung với phụ vương nữa đâu. 
Lúc đi ra từ vương phủ, biết thế năn nỉ mẫu thân, dẫn A Nghê của bé theo, có A Nghê leo núi cùng bé, vậy đỡ phải xấu hổ hơn là ở chung với phụ thân. 
A Nghê chính là con Chow Chow Mà Thẩm Nguyên đưa cho bé. 
Biệt danh của sư tử[1] còn gọi là con nghê, mấy tháng nay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-sung-the/964412/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.