Tần Dao đẩy cửa lớn trong suốt ra, đi tới sân thượng ngoài trời tầng ba của tòa nhà dạy học của học viện mỹ thuật, nhìn thấy cánh tay trái của Thẩm Nguyên đang cầm bảng vẽ bằng gỗ, sắc mặt ngưng trọng nói chuyện điện thoại với người khác. 
Mái tóc xoăn đen dày như rong biển của Thẩm Nguyên được buộc thành đuôi ngựa một cách ngẫu hứng. 
Từ góc độ của Tần Dao, chỉ cảm thấy cổ của cô thon dài, làn da trắng nõn, nét mặt rất tinh xảo. 
Chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt khoác bên ngoài chiếc áo thun trắng tinh của cô, chiếc quần jean màu xanh đậm làm tôn lên đôi chân đẹp của Thẩm Nguyên vừa dài vừa thẳng, cô đứng đó, dáng người mảnh mai mà không mất đi sự cân đối. 
Mặc dù Thẩm Nguyên ăn mặc rất bình thường, nhưng cũng không che được vẻ đẹp mỹ nhân của cô, tướng mạo của cô không tính là diễm lệ, nhưng khi càng nhìn càng không dằn lòng được vẻ hấp dẫn của mỹ nữ này. 
Tần Dao có thể nghe thấy một chút tức giận từ giọng nói luôn dịu dàng của Thẩm Nguyên. 
“Lúc trước là do tôi quá xúc động, chuyện ly hôn tôi đã suy nghĩ vô số lần rồi, về phần số tiền nợ anh ta, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng trả lại cho anh ta sau. Anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa…” 
Cuộc nói chuyện với đối phương rõ ràng còn chưa kết thúc, nhưng Thẩm Nguyên lại nóng lòng ấn nút kết thúc cuộc gọi màu đỏ. 
Sau khi tiếng bíp lạnh lùng vang lên. 
Tần Dao ôm bảng vẽ đi tới trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-sung-the/964414/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.