Chương trước
Chương sau
Ngọc Kiều Nhi thừa cơ hội đẩy con bé ra, rồi quay sang mắng ta: "Tỷ đúng là có bệnh! Chỉ có nhặt tiền, chứ ai lại đi nhặt con của người khác."

Ta kéo đứa nhỏ ra sau lưng, lạnh lùng nói: "Chuyện này không liên quan đến muội."

Nàng ta cười khẩy: "Phải rồi, tỷ đúng là có bệnh, làm kỹ nữ rồi còn muốn ra vẻ người tốt."

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, nhưng không đi xa. Người đại bá trong họ rất niềm nở kéo nàng ta vào nhà mình.

Ngọc Kiều Nhi ở lại nhà bên cạnh, lấy ra một thỏi bạc lớn bảo ông ta chuẩn bị rượu và thức ăn. Tối hôm đó, rất nhiều nhà trong làng nhận ngân phiếu của nàng ta.

Ngân phiếu có giá trị quá lớn, khiến mọi người bị mê hoặc tâm trí, tranh nhau chen lấn bán con gái. Nhưng các cô gái trẻ không giống như ta ngày trước ngây thơ khờ dại, họ dùng cái c.h.ế.t để uy hiếp, kiên quyết không nghe theo.

Sau mấy ngày hỗn loạn, một đội quan sai tiến vào làng, gà bay chó sủa khắp nơi, bọn họ lùng bắt những kẻ liên quan.

Chúng tìm đến nhà bên cạnh, lôi Ngọc Kiều Nhi ra. Người đại bá trong họ là chủ mưu, cũng bị trói bằng dây xích, ông ta cau mày khổ sở lê từng bước, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại một lần.

Đi ngang qua nhà ta, ông ta ta nhảy lên thật cao, lớn tiếng la hét: "Các vị đại nhân, đây là tỷ tỷ ruột của ả, chính là ả ta che giấu tội phạm, phải bắt ả đi!"

Một tên quan sai mặt mũi gian xảo cũng xông đến lôi ta ra đường. Nguyên Bảo và Tiểu Vân vừa khóc vừa cắn hắn, đá hắn.

Ngọc Kiều Nhi hung hăng nhổ một bãi nước bọt vào ta: “Tỷ tỷ? Ả cũng xứng sao!"



Tên quan sai dẫn đầu nghe nàng ta nói vậy, liền cúi xuống bế Nguyên Bảo lên, rồi quyết đoán nói: "Đừng có bắt người lung tung, thả nàng ra!"

Vài ngày sau, người bán hàng rong từ trong thành mang tới tin tức. Hóa ra, Ngọc Kiều Nhi là thiếp của nhà bá phú trong thành, trước khi bỏ trốn, ả ta không chỉ cuỗm đi rất nhiều vàng bạc, mà còn bỏ độc vào thức ăn, đầu độc c.h.ế.t cả nhà mười mấy mạng người.

Quan sai không lục soát được bao nhiêu bạc trên người ả, nghe nói ả đã phân phát hết cho dân làng, bèn đến truy thu.

Nhưng ngân phiếu mà ả đưa cho mọi người đều là giả. Mấy ngày trước còn hớn hở bán con gái, giờ đây những nhà đó bị bức đến đường cùng, sống không bằng chết.

Đồ đạc có giá trị, gia súc trong nhà, đều bị quan sai mang đi để trừ nợ. Không lâu sau, Ngọc Kiều Nhi treo cổ tự tử trong ngục.

Trước khi chết, nàng ta nhờ người đưa thư cho ta. Lão ngục tốt nhân ngày nghỉ tắm gội vội đến nhà ta, ấp úng nói sáu chữ: "Dưới gốc dâu, một con heo."

Ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Lão cũng gãi đầu nói: "Người ta nói người sắp chết, lời nói cũng thiện lương, dù sao cũng là muội muội của ngươi, chắc chắn không phải lời xấu."

Ta không biết làm sao, chỉ đành giữ mối nghi ngờ trong lòng. Ta xuống bếp nấu một bát điểm tâm, lại lấy mấy xâu tiền cảm tạ ông ấy.

Người đại bá trong họ tội nặng khó thoát, gia sản lo lót hết sạch, vẫn bị đánh cho nhừ tử, bị sung quân đi biên ải, c.h.ế.t trên đường.

Cuộc sống dần dần trở lại yên ổn. Những lúc rảnh rỗi, ta dạy Nguyên Bảo nhận mặt chữ, cũng dạy Tiểu Vân đọc sách.

Tiểu Vân biết chữ.



Nhà nàng ta trước kia ở cạnh một am ni cô nhỏ, trong am chỉ có một lão ni cô, tính tình lạnh nhạt, lại rất thân thiết với mẹ Tiểu Vân, nên mẹ Tiểu Vân đã nhờ bà ấy dạy con mình vài chữ.

Còn chữ nghĩa của ta, phần lớn là do Bích Vân dạy.

Người trong làng ban đầu vẫn chưa hết kinh ngạc vì sóng gió mà Ngọc Kiều Nhi gây ra, khi đã hoàn hồn, thì chúng ta đã sống ở đây khá lâu rồi, họ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nói lời thị phi về ta nữa.

Năm Nguyên Bảo tám tuổi, nó gối đầu lên đùi ta, nói: “Mẹ, chờ con lớn hơn một chút, mẹ cũng làm cho con một cái gánh hàng rong nhé, con sẽ gánh đi bán, bán được tiền, mua thịt về cho mẹ ăn."

Nó rất thích ông lão bán hàng rong, nên thường đi theo tiễn ông ấy ra khỏi làng. Ông ấy cứ dúi cho nó một quả gì đó để ăn, nó lại nhân lúc ông lão đi trước, lén bỏ lại vào trong thúng.

Đúng là một đứa trẻ thật thà.

Ta không còn nghĩ nhiều đến chuyện trước kia nữa. Những chuyện đó cũng dần dần trở nên hư ảo, như không phải chuyện của kiếp này vậy.

Một hôm, Tiểu Vân đến kỳ nguyệt san. Ta giúp con bé giặt những bộ y phục dính bẩn.

Con bé đỏ mặt nói: “Mẹ, đồ bẩn thế này, để con tự giặt."

Ta dìu con bé về giường, dịu dàng nói: "Máu của con gái trong mắt mẹ sao có thể là thứ bẩn thỉu được, hơn nữa phải giặt bằng nước lạnh mới sạch, nước ấm không sạch được đâu, thời tiết này sao con có thể chạm vào nước lạnh."

Con bé cười ngây ngô đáp: "Vậy lúc nào mẹ không khỏe, con gái sẽ giặt cho mẹ, con sẽ nhớ không dùng nước lạnh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.