“Cũng được thì không phải là không thích, không ghét chính là thích, có đúng hay không?” Quận Vương phi vui mừng nhướng mày.
Đây là logic học gì vậy?
“Hả ? Đại khái là không sai đi.” Doãn Thiên Lương nhỏ giọng nói. Mẹ a, tachỉ cho ngài một tia hy vọng , không đành lòng để cho ngài thất vọng,bởi vì ngài đối với ta quá tốt. Hãy nói, có thích hay không thì có thểthế nào ...
“Vậy thì tốt rồi. Ta đã nói rồi, ta nhìn người chưa từng có sai.” Quận Vương phi nói.
Không có sai? Vậy ngài có nhìn ra ta là yêu quái tới không? Doãn Thiên Lương rất muốn hỏi một chút.
Bởi vì trời đông giá rét, mặc dù mọi người mặc giữ rất ấm, thế nhưng loạikhí trời này vẫn không có mấy người tình nguyện ở bên ngoài, vì vậy Quận Vương phi hạ lệnh ra roi thúc ngựa chạy về Kinh thành.
Bởi vì ra roi thúc ngựa cho nên ngồi xe ngựa cũng có chút không thoải mái, buổitối đến trạm dịch, lúc nghỉ ngơi có chút đau lưng, Doãn Thiên Lương trẻtuổi còn kém chút, buổi tối Quận Vương phi thỉnh thoảng lại vuốt thắtlưng, để cho nha hoàn nhẹ nhàng xoa bóp.
Thật vất vả qua mườingày, còn gần một nửa đường nữa là đến được kinh thành, Quản gia nóingày qua ngọn núi kia đường liền bằng phẳng rất nhiều, cũng có thể đinhanh hơn.
Vừa nghe nói đến ngọn núi, Doãn Thiên Lương liền hănghái sôi nổi ngay lập tức, ngọn núi – sơn trại – thổ phỉ --> chuyệnkhiến cho người ta rất mong đợi.
Ngày thứ hai nhìn thấy ngọn núixa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-yeu-dieu/2176063/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.