Anh thật coi trọng năng lực phản ứng của tôi, coi tình huống mà định ra ... Nói thật dễ dàng, người ta là cấp bậc gì, lại nói, ở kinh thành là địa bàn của người ta không phải là nên thu liễm chút sao?
Gật đầu một cái bày tỏ đã biết, Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại tiếp tục thôi miên mình.
“Oh a, còn có một việc nữa.” Lục Quân Tắc chợt lải nhải giống như mụ già.
“Chuyện gì?” Mở mắt hỏi, nàng chẳng qua tuyệt đối là từ lễ phép.
“Cái hộp nhỏ có cảnh đánh nhau nàng nhận được không để cho người ngoài thấy, nếu không Quận vương phủ cũng sẽ mất thể diện theo.” Lục Quân Tắc nói.
“Tại sao vậy chứ?” Hỏi.
Nói dở, chẳng lẽ nàng cầm vật này bán vé triển lãm sao?
“Cài này sao, nếu không người ta sẽ cho là người Quận vương phủ rất thô lỗ, bỏ hết tôn kính ... Đánh nhau.” Trong lòng Lục Quân Tắc thở hắt một hơi.
Doãn Thiên Lương cười thầm, nhóc con, đây là lời nói đùa giỡn thiếu nữ thuần khiết của anh hả? Nói lầm bầm.
“Thật ra thì cũng không đúng là đánh nhau, bất kể là mặc hay không mặc quần áo. Lăn qua lăn lại như vậy có hơi thô lỗ.” Doãn Thiên Lương nói.
Hứ ! Không phải nói cảnh tượng khó hiểu chê cười sao? Ai sẽ không hả? không chừng tôi còn bác học hiểu biết rộng hơn anh ... mặc dù không có cơ hội tranh tài nói đùa.
Quả nhiên, Lục Quân Tắc lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, bởi vì quá phức tạp cho nên không có biện pháp đem xem nghiệm từng cái ra ngoài.
“Oh a, nàng đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường.” Lục Quân Tắc nói. Đoán chừng là bất đắc dĩ nên cũng rất im lặng.
Doãn Thiên Lương liền lật người bọc chăn ngủ, thật tốt, sau này có thể một mình độc chiếm một cái giường rồi. Nàng là kết hôn suốt đời, nhưng hai người chen chúc nhau trên một cái giường bây giờ rất tích tụ.
Vốn muốn để ý khi nào Lục Quân Tắc nằm xuống, nhưng không biết làm sao lại ngủ mất như vậy, trong giấc mộng cảm thấy có người thổi hơi bên tai nàng, còn nói “mặt nạ” gì gì ? Nàng lúc ấy cả kinh thiếu chút nữa mở mắt cho là có người muốn lột da mặt mình.
Ngày thứ hai ăn điểm tâm cũng không tính là vui vẻ, bởi vì gương mặt Quận Vương phi rất lo lắng, cũng là, con trai duy nhất phải xuất trinh, làm mẹ có thể yên tâm sao? Nhất là còn không có để lại con cháu gì ...
Ăn cơm xong, theo mấy nha hoàn trở về cầm đồ ở bên ngoài phòng chờ, Quận Vương phi nhìn con mình nói: “Lục Quân Tắc, mẹ cho con biết, đánh giặc xong thì nhanh chút đón mẹ cùng Lương nhi đi, nếu con làm chuyện gì lộn xộn ta biết sẽ không buông tha con.”
Ách ... Lại đoán sai. Hiện tại nàng vô cùng hoài nghi đá cẩm thạch có phải là do Quận Vương phi nhận nuôi con của tiểu thiếp hay không.
Nhưng mà, lộn xộn ? Lời người nói mịt mờ như vậy, ý định của bà ấy đơn thuần như vậy, mọi người đoán không được rốt cuộc là lộn xộn cái gì ... Làm sao không nói rõ chút ... nói thí dụ như không cho cô dâu nhỏ làm chuyện mập mờ gì ... Lại tỷ như không cho phép cùng một người đàn ông khác làm chuyện đồng tính gì ...
Ánh mắt chợt liếc thấy khuôn mặt cười mờ ám của Doãn Thiên Lăng, Doãn Thiên Lương càng xác định.
A, thì ra là Quận Vương phi cũng hoài nghi con trai mình là thủy tinh a... wow hmm !
Lục Quân Tắc không coi con mẹ nó đe dọa gì, cứ thế nhàn nhã ăn cơm, ăn xong rồi lại dặn dò Quản gia đi theo đôi câu liền để cho chuẩn bị xe lên đường, Doãn Thiên Lương chợt phát hiện nàng cảm thấy thời gian người này phát hiệu lệnh rất có khuôn mẫu.
Những người đưa các nàng hồi kinh chưa có khi nào an nhàn như vậy, bởi vì Lục Quân Tắc nói mục tiêu nhỏ cũng an toàn chút. Cho nên bây giờ nhìn lại, các nàng giống như gia quyến nhà giàu ở một huyện thành nhỏ, đến chỗ khác tìm người thân nương tựa.
Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi trong xe, bởi vì trời lạnh nên không có dục vọng vén rèm nhìn ra ngoài.
Người đẹp Quận Vương phi thở dài, sau đó nhìn Doãn Thiên Lương.
Rất muốn giả bộ không nghe thấy, nhưng là hai mắt nhìn nhau, trong đôi mắt mẹ chồng nàng rõ ràng viết “ta có tâm sự”.
“Mẹ, ngài sao thế? Lo lắng cho Quận vương? Ngài yên tâm, sẽ không có việc gì.” Doãn Thiên Lương nói.
“Bản thân ta không phải là lo lắng cho hắn.” Quận Vương phi kéo tay Doãn Thiên Lương: “Không đúng, cũng là lo lắng cho hắn.”
Mẹ à, ngài nói vòng quanh thế ...
“Nhưng, cũng có chuyện, Lũng Nguyệt tuy là con gái nhà Tướng quân, nhưng Lương nhi là Quận chúa nhà Thân vương, địa vị cao hơn nàng ta.” Quận Vương phi nói.
Nguyên lai là lo lắng chuyện này, trong bụng âm thầm suy nghĩ, ngài thật là mẹ ruột của ta, nếu không biết khẳng định cho là ngài đang vì con gái suy tính sợ con rể ngoại tình, ông trời mặc dù để cho nàng có chút xui xẻo, nhưng có mẹ chồng như vậy cũng coi như là vô cùng may mắn, nếu không những ngày cùng nàng đơn giản không thể tưởng tượng.
Doãn Thiên Lương đang suy nghĩ thì Quận Vương phi hỏi nàng: “Lương nhi, con thích Quận Tắc rồi hả?”
Hả ... mẹ chồng ngài hỏi không thể uyển chuyển một chút sao? Thí dụ như nói, con cảm thấy đá cẩm thạch này như thế nào? Có thích hợp làm bạn trai hay không? Cảm thấy có thể phó thác chung thân không linh tinh ...
“Con không biết.” Trả lời như vậy coi như là an toàn không?
“Không biết ? Vậy con ghét Quân Tắc sao?” Quận Vương phi hỏi.
“Cũng được.” Nếu như anh ta không hạ quyết tâm làm ra vẻ bánh bao thì thật ra cũng không khác gì người qua đường, nhiều lắm thì là người qua đường đẹp mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]