Edit: Leticia
Hắn đã nói sợ hãi rồi, mà mẹ vẫn muốn hắn đi nói xin lỗi?
“Mẹ......” Cẩn ca nhi mở trừng mắt thật to, cắn môi thật chặt.
Bên ngoài đột nhiên không có tiếng vang, Thập Nhất Nương vịn tay lên bình phong có hoa văn băng tuyết.
Hai mẹ con, một ở bên trong, một bên ngoài, cách một cánh cửa đứng giằng co với nhau.
“Rào rào” một tiếng, mưa to bị gió lớn thổi nghiêng rơi xuống, giống như âm thanh khi sóng biển mang theo tất cả bổ nhào về phía trước, một trận cao hơn một trận. Các cây trong viện cuồng loạn đong đưa, trong đêm đen như mực vang lên âm thanh “xào xạc”, kinh tâm động phách.
“Mẹ, mẹ!” Sợ hãi chiếm thượng phong, rốt cuộc Cẩn ca nhi không chịu nổi, dùng sức vỗ cửa, “Con sẽ đi xin lỗi Bàng sư phụ, con sẽ đi xin lỗi Bàng sư phụ….”, vừa nói, vừa òa khóc lên.
Thập Nhất Nương thở ra một hơi thật dài, lúc này mới phát hiện nàng mồ hôi đầm đìa, như đi một vòng trên núi non trùng điệp vậy, toàn thân bủn rủn.
Nàng hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho động tác của mình lộ ra vẻ thong dong, bình tĩnh mở cửa ra.
“Mẹ!” Một thân ảnh quen thuộc nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương, “......” Ôm cổ của nàng òa khóc lên.
Thập Nhất Nương xiết chặt tiểu thân thể này ôm vào trong lòng.
Hốc mắt của Hổ Phách ướt át, đứng ở trong phòng khách lau khóe mắt rồi hướng ra bên ngoài lớn tiếng hô: “Thắp đèn, mau thắp đèn!”
Phía ngoài có tiếng hoan hô.
Từng chiếc đèn lồng lớn màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568358/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.