Từ Lệnh Nghi ngồi ở trên giường, nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của contrai, cười hỏi bé: “Con còn đi chèo thuyền. Lá gan cũng không nhỏ rồi.”
Cẩn ca nhi mở miệng cười
Từ Lệnh Nghi nhìn xung quanh bốn phía.
Thập Nhất Nương luôn không thích có nhiều người hầu hạ ở bên cạnhngười, nhất là ở bên trong phòng, lúc đến tối nghỉ ngơi, chỉ có KhêPhương đang trực thì đang giúp nàng trải giường chiếu.
Từ Lệnh Nghi liền xoa đầu con trai, thấp giọng nói: “Cẩn ca nhi, conhãy gọi lại một tiếng ‘phụ thân’ xem nào!” Biểu hiện có chút chăm chúnghiêm túc, ánh mắt hàm chứa sự mong đợi không cách nào che dấu được.
Cẩn ca nhi nghiêng cái đầu nhỏ nhắn nhìn Từ Lệnh Nghi, có chút không hiểu Từ Lệnh Nghi đang nói cái gì.
Từ Lệnh Nghi lại nhìn xung quanh.
Thập Nhất Nương thấp giọng dặn dò Khê Phương lấy cái gì đó.
Trong lòng Từ Lệnh Nghi khẽ quyết định, xoay đầu lại nhìn qua contrai, muốn dụ dỗ bé gọi mình một tiếng. Chỉ là vừa gọi lên “Cẩn ca nhi”đã nhìn thấy con trai vểnh mông nhỏ bò tới nơi bình thường mà cậu nhócvẫn hay giấu đồ, rầm rầm ồn ào từ bên trong lấy ra cái trống bỏi đưa cho Từ Lệnh Nghi. Từ Lệnh Nghi cầm trống bỏi có chút dở khóc dở cười. LúcCẩn ca nhi còn nhỏ mà không vui thì Thập Nhất Nương sẽ cầm cái trống bỏi lắc lắc dỗ bé chơi. Bé lớn hơn một chút rồi, thấy người khác có biểuhiện hơi nghiêm mặt là sẽ cầm cái trống bỏi của mình đưa cho người tachơi.
“Tiểu gia hỏa này!” Từ Lệnh Nghi yêu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568261/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.