Edit: SakuraBeta: HạCẩn ca nhi không nghe theo cũng chẳng không buông tha, vẫn tiếp tục khóc như cũ đến mức thở không ra hơi.
“Con muốn phụ thân, con muốn phụ thân…”
Từ Lệnh Nghi thấy Cẩn ca nhi khóc đến thương tâm, vừa vỗ nhẹ nhàngvào phía sau lưng bé vừa ôn nhu dỗ dành bé:”Được rồi, được rồi, con đừng khóc!”
Nhưng tiếng khóc của Cẩn ca nhi cũng không nhỏ lại chút nào.
Từ Lệnh Nghi thấy trên mặt bé tràn đầy nước mắt, đau lòng không chịu được, động tác vỗ lưng của hắn càng phát ra nhẹ nhàng, tiếng nói cũngtrở lên mềm mại, lộ ra sự kiên nhẫn vô hạn:”Đừng khóc, Cẩn ca nhi củachúng ta đừng khóc!”
Mặt của Cẩn ca nhi nằm sấp ở trên vai Từ Lệnh Nghi, tiếng khóc nhỏ dần.
Thập Nhất Nương từ trong sự kinh ngạc ban đầu đã tỉnh lại, khôi phục lại trạng thái yên tĩnh giống mọi người trong phòng.
Nàng nhỏ giọng hỏi Cố ma ma:”Có chuyện gì xảy ra?”
Cố ma ma vội nói:”Hầu gia đang chơi cùng với Lục thiếu gia, Tứ thiếugia từ trong nội thất đi ra. Hầu gia giao Lục thiếu gia cho nô tỳ rồi đi ra ngoài cùng với Tứ thiếu gia…”Nói xong, Cố ma ma có một chút e sợ mànhìn Thập Nhất Nương, “Lục thiếu gia giẫy nảy lên đòi xuống đất. Hầu gia với Tứ thiếu gia đã ra ngoài cửa thì Lục thiếu gia liền khóc to.”
Thập Nhất Nương nghe xong không khỏi cau mày lại.
Nàng rón rén đi tới.
“Hầu gia! Để thiếp ôm Cẩn ca nhi!” Vừa nói, vừa vươn tay ra đón con,” Chàng với Trần các lão có hẹn vào giữa giờ tỵ, nếu chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568260/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.