Edit: PthuTiếng khóc dần dần biến thành nức nở.
Phương tỷ nhi ngượng ngùng ngẩng lên đầu: “Mợ......”
“Khá hơn nhiều rồi đi.” Thập Nhất Nương nhìn nàng, trong con mắt tràn đầy ý cười.
Phương tỷ nhi gật đầu, hai đầu lông mày giãn ra không ít. Nàng dùngkhăn lau khóe mắt: “Nương mỗi lần tới đều miễn cưỡng cười…trong lòng tacũng buồn….”
Nhưng địa vị thân phận làm cho nàng không thể tùy ý thổ lộ.
Thập Nhất Nương hiểu gật gật đầu.
Phương tỷ nhi lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Sinh hạ nữ nhi, khiến Hoàng thượng thất vọng, Hoàng hậu thương tiếc,Thái tử an ủi…. thậm chí phụ thân còn nói cho nàng biết Chu gia muốn đưa con gái của bạn cũ tiến cung cố sủng (củng cố sự sủng ái),mẫuthân thì ám chỉ nàng an bài mấy tỳ nữ xinh đẹp bên người cho Thái tử thị tẩm, đều ở trong dự liệu của nàng, trước mắt cũng là cách làm thỏa đáng nhất. Nàng chỉ có một sự uất ức ở trong lòng không có cách nào để gạtbỏ lại không có chỗ nào để bài trừ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nghĩ đến Thập Nhất Nương. Nữ tử kia mặc dù là cái áo nhỏ bằng vải bông thô kệch cũng muốn dùng sợi tơ năm màu thêunút thắt biên bức.
Nàng ấy quả thật không để cho mình thất vọng.
Không có xã giao giả tạo, không có khách sáo qua loa, tự nói với mình “Vậy thì khóc lớn một hồi là tốt rồi, chẳng qua là phải nhớ được, khócxong trận này rồi, sau này sẽ…không bao giờ khóc nữa.”
Tựa như mẫu thân, bất kể là mình làm đúng hay là không đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568128/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.