Thập Nhất Nương trở lại trong phòng, Từ Lệnh Nghi đang khép sách trầm tư. Nghe được tiếng động ngẩng đầu: “Trở lại, bệnh của Tứ di ra sao?”
“Đang mời Lưu y của thái y viện.” Thập Nhất Nương nghĩ tới dáng vẻmắt lồi cổ thô của Tứ nương, không khỏi nhẹ nhàng thở dài:”Nói phải từtừ điều dưỡng, ít thì một, hai năm, nhiều thì hai, ba năm.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Một khi đã như vậy, xem trong nhà có dược liệu gì thích hợp không, tặng chút ít đi.”
Thập Nhất Nương gật đầu, quan sát tỉ mỉ sắc mặt của hắn.
Từ Lệnh Nghi giật mình: “Làm sao vậy?”
“Ta xem Hầu gia hết giận chưa.” Thập Nhất Nương cười khẽ nhìn hắn, đáy mắt lộ ra mấy phần hài hước, có chút dí dỏm.
Từ Lệnh Nghi đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra mà cười.
“Hết giận rồi thì thế nào? Chưa hết giận thì thế nào?”
“Hết giận rồi … ừ, thiếp thân liền trò chuyện với Hầu gia. Chưa hếtgiận ….” Thập Nhất Nương giả vờ trầm tư: “Thiếp thân vừa trở về, mộtthân bụi đất, phải thay quần áo rửa mặt một phen mới được.”
Từ Lệnh Nghi cười lớn: “Xem bộ dạng rối bù này — nhanh đi thay quần áo đi. Rồi lại đây nói chuyện.”
Không khí sống động, Thập Nhất Nương cười đi tịnh phòng. Lúc đi ra,nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang ngồi ở kháng cạnh bàn cúi đầu trâm tư, vẻmặt thất thần.
Thập Nhất Nương rón rén đi tới ngồi đối diện với hắn: “Hầu gia đang lo nghĩ Kiều di nương sao?”
“Kiều di nương?” Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu, sắc mặt hơi mờ mịt: “À,không phải.” Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1567983/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.