Vui mừng ban đầu qua đi, Kiều Liên Phòng cầm bút viết thư ngồi trướcbàn đọc sách, lại lộ ra bộ mặt rối rắm, mãi lâu sau cũng không đặt bútviết.
“Tiểu thư, ngài đây là làm sao vậy?” Tú Duyên rất nghi hoặc: “Có phải ngài không tin lời Tần di nương không?”
Kiều Liên Phòng lắc đầu: “Nàng thật không nói dối. Chuyện năm đó tacũng nghe loáng thoáng. Vị Trường Xuân đạo trưởng kia cũng vì thế màdanh dự càng thịnh. Thật có nhiều người đều tin hắn. Chẳng qua là, nếumuốn cầu xin Trường Xuân đạo trưởng ra mặt, sợ rằng phải mời đại bá mẫutự mình ra mặt mới được ….”
Mà Kiều phu nhân có nguyện ý vì nàng ra mặt không, đây mới là vấn đề lớn!
Tú Duyên hiểu được ý Kiều Liên Phòng. Nàng chần chờ nói: “Lần trướcngài trở về tặng nhiều đồ cho nàng như vậy … Chuyện này lại liên quanđến tính mạng của ngài, phu nhân không thể nào mặc kệ chứ?”
Kiều Liên Phòng nhưng không nắm chắc như vậy.
Nàng cười khổ: “Chỉ mong như thế!”
Bên ngoài truyền đến tiếng cười nho nhỏ của Điền mama và Vạn mama.
Tú Duyên nghe thấy, lanh lợi lập tức khép lại tấm bình phong nội thất.
Hai vị Điền, Vạn ma ma nhìn thấy không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Mà lúc này Hổ Phách đang rón rén dẫn nha hoàn ra khỏi nội thất của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười nhìn Tân Cúc có chút tiều tụy, ôn nhu nói: “sao ngươi không ở thêm mấy ngày.”
Tân Cúc lắc đầu: “việc ngài giao cho ta, ta đã xong, ở lại đó cũng không an tâm, còn không bằng trở về.”
“Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1567984/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.