“Huấn luyện dã ngoại sinh tồn?”
Bội Ân mở to mắt, thực hoài nghi mình nghe nhầm. Tiểu mãnh sư im lặng hưởng dụng thức ăn cũng đột nhiên nâng đầu, đồng dạng dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn phụ thân.
Vội ho một tiếng, Y Cách Tát Tư vô cùng tự tin về quyết định của mình. Y cho rằng đây là thời điểm nên dạy Lôi Nhân Tư một ít kinh nghiệm sinh tồn, y không muốn nhìn đứa con mỗi lần đánh nhau với Al đều bị vây vào thế yếu.
“Lôi Nhân Tư còn rất nhỏ.” Bội Ân không quá đồng ý với ý tưởng của bầu bạn. Không phải cậu cưng chiều đứa nhỏ, chẳng qua… Hiện giờ để Lôi Nhân Tư một mình bên ngoài, có phải hơi sớm?
“Không thành vấn đề, mãnh sư đều trưởng thành rất sớm.” Y Cách Tát Tư đã sớm liệu trước, nhìn bộ dạng không hề thích thú chút nào của đứa con, lại bổ sung thêm một câu: “Lúc Al Reid lớn thế này, Ngang đã dẫn nó vào rừng rậm.”
Khóe miệng Bội Ân nhịn không được run rẩy một chút. Đúng vậy, Al bị Ngang mang theo ra ngoài rèn luyện, bất quá lúc trở về đứa nhỏ kia dã tính mới mức chính mình là ai cũng quên mất, làm Arcelor tức tới mức suốt ba ngày không thèm nói một câu nào với Ngang.
“Ngươi quyết định phải làm vậy?” Bội Ân lạnh lùng hỏi. Bình thường Y Cách Tát Tư làm gì cậu cũng không phản đối, thậm chí có thể nói, cậu ôm tâm tình xem kịch vui để nhìn mọi việc.
“Đứa con nguyện ý không?” Bội Ân cúi đầu nhìn nhìn tiểu mãnh sư nhu thuận đang chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540209/quyen-7-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.