Không bao lâu, Y Cách Tát Tư liền mang theo thức ăn vội vàng chạy về. Nếu không phải vì đứa con gào khóc đòi ăn, y căn bản không muốn rời khỏi nhà gỗ một bước.
Mới vào nhà, y chợt nghe tới từng đợt tiếng cười sung sướng. Y Cách Tát Tư ngứa ngứa trong lòng, khẩn cấp buông thức ăn, xoay người tiến vào buồng trong—— chỉ thấy tiểu Norah ôm một đoàn lông xù, ‘khanh khách’ cười không ngừng.
“Ngao…” Tiểu thú kim sắc thấy phụ thân, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cái ôm của Norah, lao thẳng về phía Y Cách Tát Tư.
Theo bản năng đón được vật nhỏ nhào tới, Y Cách Tát Tư trợn to mắt, trong lòng là một trận mừng rỡ như điên. Là Lôi Nhân Tư của y! Đứa con của y nhỏ như vậy đã biết biến hóa thành hình thú!
“Ngao ngao…” Bé con hưng phấn phe phẩy cái đuôi, run run đôi cánh cốt còn vô cùng non nớt, kiêu ngạo khoe hình thú của mình với phụ thân. Này không khỏi làm Bội Ân có chút ganh tị, bất quá cậu cũng hiểu, bình thường, ấu tử đều thân với phụ thân nhiều hơn một chút. Thú nhân phụ thân có thể cảm giác được từ khi đứa nhỏ mới vừa thành hình, thú nhân bảo bảo trong trứng cũng đáp lại, nó là loại ràng buộc mãnh liệt của huyết mạch mà giống cái không thể hiểu được.
Nhìn hai phụ tử vô cùng thân thiết, Bội Ân từ tận đáy lòng cảm thấy may mắn. Nếu không phải bọn họ đúng lúc chạy về cốc mãnh sư, nếu không gặp được đồng bạn… Cậu căn bản không dám tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540208/quyen-7-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.