Khí hậu trong rừng rậm hoàn toàn tương phản với cốc mãnh sư, đến tối, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, gió lạnh rất nhanh thổi quét nhiệt lượng cùng độ ấm của ban ngày lưu lại.
“Al, ta đói bụng… hắc, hắc—— xì!”
Nhu nhu cái mũi, Norah cảm giác đợt ớn lạnh vây quanh cơ thể. Nhớ rõ trước kia bé cũng từng qua đêm trong rừng rậm, bất quá lúc đó bé luôn ở cùng phụ thân. Dưới cánh chim ấm áp của phụ thân, bé căn bản không chịu chút giá rét nào. Chỉ chốc lát, bụng lại kêu rên ‘càu nhàu càu nhàu’, Norah khổ sở nhăn nhó, hưng phấn ban đầu đã sớm qua đi, hiện giờ bé chỉ cảm thấy vừa đói lại lạnh, chỉ muốn mau mau trở về cốc mãnh sư.
“Đông!” Một quả thực cứng rắn màu nâu lăn tới bên chân. Norah ngẩng đầu, chỉ thấy thân ảnh hồng sắc của Al như ẩn như hiện… Rất nhanh, càng có nhiều quả thực bị ném xuống đất.
Nháy mắt nhảy xuống cây Al biến trở về hình người, cơ thể ngây ngô của bé còn khá gầy yếu. So với Keister, tiểu Al nhìn qua trắng nõn gầy yếu hơn rất nhiều, bất quá trong cơ thể mềm dẻo kia lại tràn đầy sức mạnh. Mái tóc dài đỏ rực theo ánh sáng mờ ảo cùng động tác của Al mà xẹt thành một đường cong duyên dáng trong không trung.
Norah sửng sốt một chút, trong nháy mắt có cảm giác hô hấp đã ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Thấy Norah không chút nháy mắt nhìn mình chăm chăm, Al hoang mang hỏi.
Mặt Norah hơi đỏ: tò mò quái, vì sao bé cảm thấy Al mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540210/quyen-7-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.