“Ngươi nói gì?!” Âm thanh phẫn nộ tựa như tiếng sấm rền vang, chấn kinh mọi người.
“Ta phải trở về, ta muốn tìm Phạm.” Nặc Á siết chặt nắm tay, bình tĩnh lặp lại, không chút sợ hãi nhìn thẳng ánh mắt như sắp ăn thịt người của Sâm.
“Ngươi điên rồi! Ngươi sao có thể trở về đó? Lạc làm sao?”
“Ta sẽ tìm người chăm sóc Lạc! Ta──”
“Ta không đồng ý!” Sâm gầm lên giận dữ, đánh gảy lời Nặc Á, sắc mặt âm trầm như phủ một tầng mây đen: “Ta sẽ không cho ngươi đi! Đặc Lâm nói ngươi cũng nghe rồi, rừng rậm bị phá hư nghiêm trọng đến mức nào không ai rõ, hiện giờ trở lại đó căn bản là đi tìm chết!”
“Cho dù là vậy ta cũng muốn trở về!”
“Nặc Á!”
Sâm túm mạnh bả vai gầy yếu của đối phương, khí thế vô cùng mãnh liệt cứ như hận không thể bổ đôi đầu đối phương ra, nhìn xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
“Ngươi rốt cuộc nghĩ gì vậy! Hiện giờ trở về rất nguy hiểm ngươi có hiểu không hả! Cho dù không lo lắng cho chính ngươi thì ngươi cũng phải nghĩ cho Lạc một chút──”
Sâm chỉ tiểu gia khỏa vô tội trong lòng Ngải Nhĩ, lớn tiếng chất vấn Nặc Á.
Lúc Nặc Á nói phải trở về, bảo bảo đã tỉnh lại, bé như có thể cảm nhận được bi thương cùng kiên quyết của mẫu thân, không khóc cũng không nháo, giờ phút này chỉ cắn chặt môi dưới, dùng ánh mắt lo lắng nhìn mẫu thân.
“Ta…”
Nặc Á chậm rãi lui ra sau vài bước, không thể cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540165/quyen-6-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.