Sáng sớm hôm sau, Nặc Á cùng Tát Khắc lập tức xuất phát tới rừng rậm tử vong.
Trước khi đi, Nặc Á đã giao Lạc cho Tát Lan Tạp cùng Sâm. Tiểu thú bảo bảo tựa hồ cảm thấy được gì đó, từ buổi tối đã bắt đầu khóc nháo, suốt một đêm không chịu ngủ, bàn tay nhỏ bé túm chặt góc áo Nặc Á không chịu buông.
Tuy trong lòng vạn phần không muốn nhưng Nặc Á vẫn nén lòng chia lìa với bảo bảo. Cậu hiểu chuyến trở về lần này phi thường nguy hiểm, tuyệt đối không thể mang Lạc theo. Lỡ như cậu gặp phải bất trắc gì, tin rằng Sâm cùng tộc nhân sẽ hảo hảo chăm sóc Lạc lớn lên.
Sau khi nói lời từ biệt, Nặc Á theo Tát Khắc rời đi. Phía sau không ngừng truyền tới tiếng kêu la thảm thiết của tiểu thú bảo bảo, Nặc Á quyết tâm không quay đầu lại, cậu biết chỉ cần mềm lòng một chút thôi thì quyết định thật vất vã mới làm ra sẽ lập tức hỏng mất.
Lạc… thực xin lỗi, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta.
…
Tình huống ngọn núi so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. May mắn trước đó có bọn Đặc Lâm dò đường nên bọn họ cũng tránh được việc lãng phí thời gian. Nhưng mặc dù vậy trên đường vẫn bị cây cối gãy đổ cùng núi đá sụp lở cản đường.
Tát Khắc dọc theo đường đi đều vô cùng cẩn thận, ngọn núi sau khi bị động đất có thể thấy rất nhiều động vật bị thương cùng đám dã thú thừa cơ xuất động săn mồi. May mắn đều là các loại mãnh thú nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540166/quyen-6-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.