Chương trước
Chương sau
Chân trời xuất hiện một mạt hồng, dần dần, theo thời gian chuyển dời, mặt trời bắt đầu lộ ra sau dãy núi.
Cự thú cùng lúc này cũng mở to mắt, ánh mắt xanh biếc bình tĩnh nhìn về phía chân trời. Khu rừng rậm âm u này, ngay cả sáng sớm cũng tới chậm hơn những nơi khác.
Đột nhiên, thiếu niên ngủ trong lòng ngực hơi rùng mình làm cự thú cúi thấp đầu. Nó gục đầu xuống, tông mao mềm mại nhẹ nhàng phất qua bả vai, cánh tay Nặc Á. Lục mâu u ám lẳng lặng nhìn Nặc Á một lát, tiếp đó cự thú sáp tới, dùng đầu lưỡi thô ráp chậm rãi liếm gương mặt đối phương.
“Ca ca…” Thiếu niên trong lòng ngực phát ra tiếng thì thào, ánh mắt nhắm chặt, bất an than nhẹ một tiếng. Cự thú dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào mặt thiếu niên, sau đó duỗi người ngồi dậy.
Nặc Á ở trong mộng phát ra tiếng thở hoảng loạn, tay cậu túm chặt bộ lông trên lưng cự thú, cơ thể không ngừng cọ cọ phần bụng cự thú. Cự thú có chút kinh ngạc, nó không làm thêm động tác nào nữa, chậm rãi nằm úp sấp lại như cũ, nâng móng vuốt nhẹ nhàng ôm lấy người Nặc á…
Lúc Nặc Á tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm ở giữa hang động, mặt đất thô ráp làm cậu nằm không thoải mái chút nào. Thú nhân vẫn như trước không thấy bóng dáng. Gông xiềng trên chân vẫn còn làm Nặc Á thật nhụt chí.
Bên ngoài không ngừng có tiếng dã thú gào rống làm Nặc Á vừa bước chân ra khỏi huyệt lập tức mất chí khí rụt trở về. Cậu im lặng lùi vào một góc ngồi xuống, ngón tay hơi kéo kéo sợi dây buộc trên cổ chân.
Không bao lâu sau thú nhân đã trở lại, trong tay y là mấy sinh vật lông xù, là một tiểu sơn dương có cái đầu thật lớn không thể phân được đâu là đầu đâu là cơ thể, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy, vô cùng hoảng sợ.
Thú nhân túm lấy một con áp xuống mặt đất, sau đó rút chủy thủ bên hông. Tiểu sinh vật lập tức hoảng sợ phát ra tiếng kêu chói tai, đôi mắt đen láy của chúng nó trợn tròn nhìn chằm chằm Nặc Á──
Nặc Á vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn tới kết cục của sinh vật đáng thương này. Âm thanh ‘sàn sạt sa’ không ngừng vang vọng trong hang động, xen lẫn tiếng kêu hoảng sợ vọng vào lỗ tai Nặc Á. Dần dần tiếng khóc thét thê lương dần dần nhỏ đi, tiểu động vật không tru lên nữa mà bắt đầu thở hồng hộc.
Nặc Á càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, cậu cẩn thận quay đầu, phát hiện tiểu sinh vật vốn lông xù thành một cục bông tròn vo hiện giờ cư nhiên bị cạo trụi lủi, lộ ra cái miệng nhọn nhọn, cùng cơ thể bé xíu.
Thú nhân tiện tay ném nó qua một bên, túm một con khác bắt đầu cạo lông, bên người y rất nhanh xuất hiện một đống lông tơ như một tòa núi nhỏ. Cạo sạch một con cuối cùng, thú nhân đá đám tiểu thú đang hoảng sợ không thôi ra ngoài động. Nhóm tiểu thú bi thương kêu lên rồi đâm đầu chạy tản ra bốn phía, bất quá bộ dáng trụi lủi kia thật buồn cười, suýt chút nữa làm Nặc Á bật cười thành tiếng.
Tiếp đó thú nhân ôm một ít cây cỏ phơi khô cùng da lông động vật trở về, sau đó cẩn thận trải lớp lông tơ lên mặt cỏ khô, cuối cùng phủ một lớp da lông bóng loáng mềm mại. Lúc thú nhân ôm Nặc Á đặc lên chiếc ‘giường’ mới làm tốt, cậu vẫn có chút không thể tin được.
Thú nhân nhìn ngắm một chút, hiển nhiên rất hài lòng với thành quả của mình. Nặc Á không biết đối phương định làm gì, cả người cứng ngắc không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này cậu mới có cơ hội nhìn kĩ diện mạo của thú nhân── đối phương rất cao lớn, dáng người so với các thú nhân khác có thể xem là vô cùng xuất chúng, thú văn của y rất kì lạ, giống như muôn thú đang bay nhảy, Nặc Á chưa bao giờ thấy qua thứ nào như vậy. Thú nhân có tóc màu nâu sẫm, kì lạ chính là phần đuôi tóc lại có màu vàng nhạt, lúc thú nhân khom thắt lưng, Nặc Á phát hiện từ gáy cổ y dường như có một lằn tông mao dọc theo xương sống kéo dài tới thắt lưng, tấm lưng dày rộng cũng che kín thú văn kì lạ, nhưng nó không có hình thù như trước ngực, nó lấm tấm từng chấm như da báo.
Thú nhân túm Nặc á qua ngửi ngửi, tựa hồ không hài lòng hương vị trên người cậu. Tiếp đó Nặc Á bị thú nhân ôm lấy, ngay cả sợi dây leo trói trên cổ chân cũng bị kéo xuống.
“Ngươi… ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Nặc Á run giọng hỏi, mười ngón tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Thú nhân cúi đầu nhìn Nặc Á một cái, cũng không trả lời. Nặc Á khẽ cắn môi, quật cường không chịu mở miệng nói chuyện nữa. Rất nhanh, bọn họ xuyên qua đám cây cối rậm rạp, tốc độ của thú nhân rất mau, thân thủ thậm chí còn thoăn thoắt hơn cả đám vượn và khỉ trong rừng.
Không bao lâu sau, trước mắt hai người xuất hiện một dòng suối, nước suối trong véo thấy tận đáy, róc rách chảy xuống từ khe núi.
Thú nhân ôm Nặc Á thả vào nước, bàn tay to chà chà làn da cậu. Nặc Á hiểu ra, thú nhân muốn giúp cậu tắm rửa.
“Ta, ta tự tắm.” Nặc Á run rẩy đẩy tay thú nhân, nước suối nơi này thực lạnh. Hành động của Nặc Á làm thú nhân có chút bất mãn, đối phương thấp giọng gầm gừ vài tiếng, sau đó thả người nhảy vào giữa dòng suối.
Một phút, hai phút… mười phút sau thú nhân vẫn chưa trồi lên khỏi mặt nước. Nặc Á đảo tròn mắt, thật cẩn thận bước về phía bờ.
Ngay lúc cậu định leo lên bờ chạy trốn thì cự thú màu đen trong nước nhảy dựng lên, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Nặc Á. Con ngươi xanh biếc như bảo thạch nhìn Nặc Á trêu tức, tựa hồ đang cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình.
Cự thú run run lỗ tai, vài bọt nước bắn lên người Nặc Á, tiếp đó nó càng đùa giỡn bạo hơn, nó dùng sức rùng mình một phát, tông mao màu vàng trên lưng xõa tung, dưới ánh mặt trời lóng ánh vô cùng rực rỡ.
Nặc Á ở bên cạnh thì thảm rồi, dưới công kích của cự thú thì cả người liền ướt sũng, thậm chí còn hắt xì mấy tiếng thật vang. Cự thú biến trở về hình người, khóe miệng như có như không hiện ra một tia mỉm cười. Y ôm ngang người Nặc Á, theo đường cũ trở về hang động.

Trong động rất nhanh bùng lên ngọn lửa ấm áp, Nặc Á quấn một lớp da lông trên người, hung tợn trừng thú nhân đang nhàn nhã nướng lộc bên đống lửa. Đối phương chú ý tới ánh mắt bất thiện của Nặc Á, còn tưởng cậu đang đói bụng, bàn tay to duỗi ra, không chút keo kiệt đưa nguyên chân lộc cho Nặc Á.
“Ăn!”
Âm thanh cứng nhắc vang lên, thú nhân không quen nói chuyện, nhưng khẩu khí cường ngạnh kia bá đạo hệt con người của y, nhất quyết bắt người ta nghe theo ý mình.
Nặc Á liếc mắt nhìn chân lộc một chút, may mắn, lần này không có máu me, bất quá vẫn còn chút đỏ đỏ của thịt tươi.
“Ăn!” Thú nhân thúc giục, chân lộc cũng đưa tới sát bên mũi Nặc Á.
Nhớ tới tình cảnh đáng sợ ngày hôm qua, Nặc Á vô thức run rẩy vài cái. Cậu tiếp nhận thịt lộc, nhắm mắt cắn một ngụm… Tiếp đó nhanh chóng bụm miệng, cố nén cảm giác buồn nôn nuốt khối thịt nửa sống nửa chín xuống.
Thú nhân hài lòng gật gật đầu, nhìn Nặc Á nuốt gần nửa phần thịt chân lộc mới buông tha.
“Tên, của ngươi.”
Thú nhân không đế ý Nặc Á giãy dụa, ôm cậu ngồi lên chân mình. Ánh mắt xanh biếc lập lòe tỏa sáng dưới ánh lửa, thích thú nhìn thẳng đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.