Chương trước
Chương sau
Lúc đầu Nặc Á còn cố sức giãy dụa, nhưng chậm rãi tiếng rên rỉ bên tai biến thành tiếng than khóc thê lương, có già nua, có bén nhọn, đủ loại âm thanh hội tụ thành một cơn lốc gào thét, nó cứ lập đi lập lại, quanh quẩn như tiếng thì thầm của quỷ dữ…
Nặc Á giống như một đứa nhỏ bất lực khóc thảm, trôi nổi giữa làn nước biển cùng ngọn lửa hư ảo, dần dần bị nó cắn nuốt… Trong mông lung, cậu nhìn thấy một đôi tay, xuyên qua màn đêm âm u hướng về phía mình… Cổ tay mãnh khảnh trắng nõn, trên đó đeo một vòng tay xỏ tử những viên đá đủ màu cùng răng nanh, trên gương mặt ôn hòa là nụ cười ấm áp…
“Ca ca──!”
Đập vào mắt là ánh mặt trời chói chang, Nặc Á phát ra một tiếng than đau đớn, ý thức dần dần thanh tỉnh.
Khóe mắt khô cạn nước mắt có chút đau xót, nhưng nó hoàn toàn thua kém cơn đau truyền tới từ cơ thể. Nặc Á chậm rãi quay đầu, cơ thể từng tấc từng tấc giống như bị giẫm đạp, nghiền nát, ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không có.
Hang động trống rỗng, thú nhân kia đã ly khai sao? Nặc Á không dám khẳng định, nhưng cậu không bỏ qua cơ hội chạy trốn. Lẳng lặng nằm hồi lâu, đợi đến lúc thể lực thoáng khôi phục, Nặc Á chống tay cố bò dậy.
Từ từ, không thể nào!
──một sợi dây thừng màu tím khá dài, vô cùng dẻo dai buộc chặn cổ chân cậu, một đầu khác bị một chiếc răng nhọn của mãnh thú đóng chặt xuống nền đất.
Nặc Á không dám tin trừng to mắt── thú nhân này, cư nhiên, cư nhiên buộc mình lại như buộc động vật!
Phẫn nộ bùng cháy trong lòng, Nặc Á tức giận kéo kéo sợi dây buộc chân mình, bàn tay bị ma xát đến đỏ bừng nhưng không làm sợi dây nhúc nhích được tẹo nào. Cậu phát ra một tiếng gầm nhẹ thất bại, đình chỉ giãy dụa vô nghĩa.
Im lặng dựa vào vách hang động, Nặc Á nâng tay, kinh ngạc phát hiện chỗ trầy trên khuỷu tay đã được bôi dược nước màu xanh biếc. Tuy hương vị có chút ghê tởm, bất quá miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, Nặc Á vội vàng kiểm tra những bộ vị khác trên cơ thể, tất cả miệng vết thương do ngã từ trên núi xuống đều được cẩn thận xử lý, ngay cả bộ vị riêng tư kia cũng được tỉ mỉ bôi một lớp dược nước.
Mặt Nặc Á hơi đỏ lên, nhưng nháy mắt lại trở nên trắng bệch── xem ra… xem ra thú nhân này muốn lưu cậu lại, sẽ không dễ dàng thả cậu đi.
Mới nghĩ ngợi một chút, thú nhân đã trở về tới hang động. Thân thể cao lớn chắn gần hết cửa động, ánh mặt trời lập tức ảm đạm, Nặc Á theo bản năng cuộn mình lại, cảm thấy từng đợi hàn ý ập tới── thú nhân này hành động cư nhiên không có phát ra chút âm thanh nào, ngay cả tiếng bước chân mình cũng không cảm nhận được.
Đối phương thản nhiên liếc mắt nhìn Nặc Á cuộn mình thành một đoàn trong góc, lục mâu âm u đảo qua xiềng xích trên chân cậu, dừng lại một hồi, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào.
Không khí dường như đông cứng lại, Nặc Á không dám thở mạnh. Thú nhân ném vài thứ xuống trước mặt cậu, sau đó khiêng con mồi vừa bắt được ra khỏi hang động.
Những thứ trái cây kì dị không biết tên nằm bên chân Nặc Á, những quả đỏ chín mọng nước, tản ra hương thơm mê người. Nặc Á trừng mắt nhìn chúng hồi lâu, sau đó chán ghét đá một cước. Đám trái cây tròn tròn lăn lăn, lúc lăn tới cửa hang thì bị một bàn tay thô to rắn chắc chặn lại.
Nặc Á quật cường ngẩng đầu, nhưng cơ thể lại vô thức run rẩy, suýt chút nữa, suýt chút nữa đã nhịn không được né tránh tầm mắt thú nhân.
Một lát sau, thú nhân xem như không có việc gì nhặt trái cây trên mặt đất lên, đưa tới miệng gặm cắn hai, ba cái, nuốt vào bụng. Mùi thơm tràn ngập trong không khí, Nặc Á nhịn không được trộm nuốt nước miếng.

Trời chiều, mặt trời dần ngã về phía tây, độ ấm dần giảm xuống, trong động cũng bắt đầu bập bùng ngọn lửa.
Nặc Á vẫn như trước tránh trong góc động, cùng số đồ ăn trước mắt mắt to trừng mắt nhỏ. Cậu lén liếc mắt nhìn thú nhân một cái, đối phương đang từng ngụm từng ngụm cắn xé thịt lộc. Tầm mắt Nặc Á chuyển về cái chân lộc còn đầy máu me trước mặt, Nặc Á cảm thấy một trận ghê tởm cùng buồn nôn trào lên cổ họng.
Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng chép miệng, Nặc Á hoảng sợ, bàn tay đang định cầm lấy trái cây trước mắt lại co rụt trở lại. Chỉ thấy thú nhân đang kéo kéo râu mình, mặt nhăn nhó như đang phiền não gì đó. Sau đó thú nhân rút một thanh tiểu đao sắt nhọn vắt bên thắt lưng, để lên cổ, ‘sàn sạt’ cạo đi mớ râu lộn xộn trên cằm.
Nếu lệch đi vài tấc thì tốt rồi, Nặc Á ác ý nghĩ, bất tri bất giác cầm một quả thực đưa lên miệng.
Bỏ đi mớ râu ria lộn xộn, đường nét gương mặt thú nhân dần dần rõ ràng hơn. Đó là một gương mặt trẻ tuổi, có chút phóng đãng, chút lạnh lùng; ánh mắt thâm thúy, hàng mày rậm, đường nét góc cạnh rõ ràng, có thể nói là vô cùng anh tuấn.
Nặc Á trừng to mắt, quả thực cắn được một nửa trên tay bị rớt xuống đất cậu cũng không phát hiện. Nặc Á ngơ ngác nhìn gương mặt thú nhân, vốn nghĩ là một gia khỏa dã man, không ngờ lớn lên cũng có nhân dạng!
Ánh mắt sắc bén của thú nhân dễ dàng nắm bắt biểu tình khác thường của Nặc Á, trầm ngâm nhìn cậu. Con ngươi xanh biếc phóng ra quang mang thâm thúy làm người ta run rẩy.
Nặc Á nhịn không được rùng mình, hoảng sợ phát hiện thú nhân đang ngồi bên đống lửa đứng lên, từng bước tiến về phía mình.
“Không, đừng lại đây…” Âm thanh khàn khàn dường như không phải của mình, để lộ ra vô tận sợ hãi.
Thú nhân liếc nhìn chân lộc không hề được động tới, hơi nheo mắt lại.
Bàn tay ngăm đen đột nhiên đưa tới, nắm lấy cằm Nặc Á: “Ăn.” Âm thanh trầm thấp mang theo chút bất mãn.
Khối thịt đầy máu tươi dần dần phóng đại trước mắt, Nặc Á sống chết cắn chặt môi dưới, không chịu mở miệng.
“Ăn!” Tiếng rít gào vang bên tai, âm thanh so với lúc nãy càng lạnh như băng.
Thứ này sao cậu ăn được!!
Mũi Nặc Á cay xè, trong lòng nhất thời cảm thấy thực ủy khuất. Cậu nhắm chặt mắt, nghiêng đầu qua một bên.
Im lặng kháng nghị càng làm thú nhân căm tức hơn. Lục mâu vẫn tràn ngập băng giá. Thú nhân cực kỳ thong thả cúi đầu, tới gần gương mặt nhỏ nhắn của Nặc Á, gần tới mức cậu có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của đối phương phất qua da thịt mình.
Giây tiếp theo, cả người cậu bị thú nhân dùng một tay xách lên, hệt như một tiểu thú bị xách ra ngoài hang động. Thú nhân buông tay thả cậu xuống, sau đó xoay người trở vào trong, tha6nh hình cao lớn che khuất ánh lửa bên trong, hình thành sự tương phản cực lớn giữa bên trong hang động ấm áp cùng bên ngoài rét lạnh tới tận xương.
Nặc Á căm giận nguyền rủa thú nhân, dùng những ngôn từ độc ác cậu có thể nghĩ được để chửi mắng. Rất nhanh, tiếng mắng của cậu dần dần nhỏ đi, khớp hàm không ngừng va lập cập vào nhau, ngay cả môi cũng đông lạnh tới tím ngắt.
Lửa trong hang động rất nhanh bị dập tắt, trong bóng đêm chỉ còn ánh trăng le lói, xuyên qua lớp sương mù chiếu sáng khu rừng rậm tối tăm.
Nặc Á ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt đầu gối. Chờ ánh mắt dần dần thích ứng với bóng đêm, cậu hoảng sợ phát hiện xung quanh mình là những lùm cây cao cỡ nửa người, còn có những ánh mắt loe lóe sáng. Mùi hương đặc biệt đã dã thú theo gió lạnh thổi đến, Nặc Á thậm chí còn nghe được tiếng hít thở cùng tiếng nước miếng nhiễu lên mặt đất…
Nặc Á kinh hoảng kéo sợi dây ràng buộc trên chân mình, nhưng cái cọc gỗ cắm sâu vào đất không sức mẻ chút nào.
Có vài lần Nặc Á muốn chạy vào hang động, nhưng chút tự tôn còn sót lại không cho phép cậu làm vậy… Cậu thật sự muốn về nhà, hết thảy đều là lỗi của cậu, lúc trước không cãi nhau với Tất Khắc thì tốt rồi… tộc nhân, có lẽ đã không ngừng tìm kiếm cậu… Lũ dã thú cứ bồi hồi xung quanh chứ không có dấu hiệu bước vào địa bàn của thú nhân. Nặc Á mơ màng suy nghĩ, cơn buồn ngủ dần dần ập tới.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, Nặc Á trở mình, theo bản năng nhích tới gần hơi ấm. Nhiệt độ ấm áp vây quanh, sưởi ấm tay chân, cơ thể cậu. Nặc Á cảm nhận được lớp da lông mềm mại, thoải mái lại ấm áp, bên dưới là cơ thể rắn chắc mạnh mẽ cùng nhịp tim mạnh mẽ, trầm ổn của dã thú…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.