“Tên, của ngươi.”
Thú nhân không đế ý Nặc Á giãy dụa, ôm cậu ngồi lên chân mình. Ánh mắt xanh biếc lập lòe tỏa sáng dưới ánh lửa, thích thú nhìn thẳng đối phương.
“Buông!”
“Tên.” Thú nhân không thuận theo, nhất quyết ôm Nặc Á không buông, một tay kiềm chặt cậu, kéo hai tay cậu ra sau lưng.
“Tên, ngươi.” Tâm tình của thú nhân tựa hồ không tệ, ngón tay thô ráp gảy gảy những lọn tóc bên tai Nặc Á, có vẻ rất thích thú với những sợi tóc mềm mại này.
Tên hỗn đản này! Nặc Á hung hăng trừng đối phương, cắn chặt răng không chịu mở miệng nói chuyện, cậu mới không cần nói cho thú nhân biết tên mình, ngay cả nói chuyện với đối phương cậu cũng cảm thấy ghê tởm cùng chán ghét.
Thú nhân nhíu mày, không tiếp tục truy hỏi nữa, tương phản hết sức chuyên chú nghiên cứu cơ thể Nặc Á. Y quấn lọn tóc nhạt màu của Nặc Á vào đầu ngón tay, để nhó chậm rãi trượt xuống… Tiếp đó y bắt đầu hứng thú với vành tay trắng nõn. Y cúi đầu, giống như dã thú bắt đầu ngửi tới ngửi lui bên cổ Nặc Á, sau đó một ngụm ngậm lấy vành tai trắng nõn xinh xắn trước mắt.
“A──” Kích thích bất thình lình ập tới làm Nặc Á nhịn không được kêu ra tiếng.
Âm thanh này giống một tín hiệu nào đó, ánh mắt xanh biếc của thú nhân trong nháy mắt bùng cháy lên, ngọn lửa cực nóng trong đó bắt đầu rục rịch.
“Phạm, tên của ta.”
Thú nhân gằn từng tiếng nói, chậm rãi áp tới người Nặc Á, cuối cùng áp sát bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540138/quyen-6-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.