Chương trước
Chương sau
“Ngươi, sao ngươi lại ở đây!”
Arthur trợn to mắt, vừa định đứng lên lại đột nhiên choáng váng, làm hắn lại ngã ngồi xuống.
“Thật sự là đứa ngốc, bị như vậy còn dám lộn xộn.” Khải Ân lắc đầu, lấy ống chích tùy thân đẩy thuốc giải độc vào cơ thể Arthur: “Nếu không phải ta có việc trùng hợp đi ngang qua đây, nhóc con ngươi đại khái đã phơi xác nơi hoang dã.”
Cảm giác luồng nhiệt trong cơ thể dần dần tản đi, Arthur thở phào, tin tưởng tính mạng mình đã được đảm bảo.
“Đúng rồi, xà này–”
“Yên tâm.” Khải Ân khoát tay, xoa thuốc mỡ mát lạnh lên vết thương Arthur: “Tây Thụy Tư có biện pháp dẫn đám xà đó đi. Nói đi, ngươi lại trêu chọc cái gì vậy.”
“Mới không phải ta………” Arthur nhỏ giọng lầm bầm, trước mặt Khải Ân luôn thành thành thật thật, một cử động cũng không dám: “Là Aggreko, nó coi trọng một tiểu thanh xà phiền toái.”
“Tiểu thanh xà? Nói rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Khải Ân gật đầu ý bảo Arthur nói tiếp. Thú nhân liền ngoan ngoãn mang hết đầu đuôi gốc ngọn mình biết toàn bộ kể ra, chỉ bỏ qua đoạn Panda.
“………không ngờ lại chính là đứa nhỏ kia.” Khải Ân trầm mặc một hồi, tiếp đó thở dài thật sâu. Hắn đứng dậy vỗ vai Arthur: “Ta trở về chính là vì hắn.”
“Ngươi biết Trúc Tử?”
“Xem là vậy đi, phải mau chóng tìm ra hắn mới được.”
“Trúc Tử…… hắn rốt cuộc có chuyện gì a. Ta thấy hắn giống như đã hoàn toàn thay đổi, hơn nữa trên người che kín vảy rắn.” Arthur cau mày, bộ dáng điên cuồng của tiểu thanh xà lúc ấy làm hắn rung động rất lớn.
“Đó là dấu hiệu thú hóa. Bất luận là thú nhân thì một khi phần ‘thú’ trong cơ thể vượt quá phần ‘người’, bản tính hung tàn của dã thú sẽ hoàn toàn tiêu diệt lí trí bọn họ, trở thành không khác gì dã thú.” Khải Ân ngừng một hồi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hơn mười năm trước, hắn cùng Tây Thụy Tư ở rừng trúc gặp được một xà nhân hoàn toàn mất đi nhân tính. Trong cơ thể xà nhân này hắn phát hiện gien bệnh hiếm thấy. Xà nhân trước khi chết nói cho bọn họ biết hắn có một đứa nhỏ, cầu bọn họ cứu vớt nó. Vì thế hắn cùng Tây Thụy Tư mới tìm tới bộ lạc mà xà nhân kia nói tới, không ngờ vẫn chậm một bước, đứa nhỏ kia đã sớm bị tộc nhân đuổi đi.
Nếu không phải mấy hôm trước thủy tinh Aggreko xảy ra trạng huống, hắn cũng không gấp gáp quay về như vậy, cũng không biết tăm tích Trúc Tử. Vốn dĩ chuyện này là một tiếc nuối trong lòng hắn……… May mắn, trời xót thương, để hắn đúng lúc tìm được đứa nhỏ xà nhân kia.
Một tiếng hổ gầm rung trời, cự thú uy phong lẫm lẫm trong nháy mắt nhảy xuống trước mặt Khải Ân. Thân hình nó so với Arthur phải cao hơn một ít, màu sắc lông mao đậm hơn, thú văn lưu sướng xinh đẹp, vân da tráng kiện là một sự kết hợp hoàn mĩ.
“Tây Thụy Tư, vất vả ngươi.”
Cự thú cúi đầu, khẽ tựa vào bên tai Khải Ân; con ngươi vàng ươm lúc nhìn thấy bộ dáng chật vật của thú nhân, không hài lòng phát ra một tiếng gầm nhẹ. Arthur rùng mình, ảo não cúi đầu không dám lên tiếng.
“Chuyện Trúc Tử để ta xử lý, ngươi về bộ lạc trước đi.” Khải Ân xoay người leo lên lưng cự thú, ném gói vải trên người cho Arthur: “Quay về giao cho số 7, bảo nó chỉnh lí mớ tư liệu khu vực bắc cực giúp ta.”
“Từ từ, ta cũng đi.”
“Được rồi, ngươi đi chỉ giỏi vướng tay vướng chân.”
Khải Ân cúi người, như trước đây xoa đầu Arthur, làm thú nhân vô cùng buồn bực. Hắn đâu còn là tiểu thú béo đô đô như trước nữa, cứ xem hắn là con nít mãi!
Quên đi, nếu không còn việc gì thì đi tìm tiểu hùng thôi. Arthur cười tủm tỉm, mới đi được mấy met đã lập tức dừng lại–không đúng, bây giờ chưa thể đi được. Lần này chính là cơ hội tốt, thừa lúc thí nghiệm xem tiểu hùng có thương tâm vì hắn không a!
Thú nhân vuốt cằm xấu xa nghĩ: tiểu hùng nhất định nghĩ rằng cậu nợ mình–áy náy, thương tâm, còn lo lắng làm tiểu hùng không lúc nào là không nghĩ tới hắn! Chờ thêm một thời gian nữa hắn mang theo Trúc Tử, dùng tư thái bị trọng thương xuất hiện trước mắt tiểu hùng, nói cho cậu biết mình vất vả thế nào mới làm Trúc Tử khôi phục nguyên trạng. Tiểu hùng ngốc nghếch nhất định rất cảm động, cao hứng tùy ý để mình muốn làm gì cũng được!
Arthur nghĩ nghĩ nước miếng cũng sắp trào ra, trong đầu hiện lên ngàn vạn hình ảnh con nít không nên xem, hận không thể lập tức vọt tới bộ lạc hùng tộc, ôm lấy Panda mà chà đạp một phen!
Nhẫn nại, ngàn vạn lần phải nhẫn nại! Thú nhân âm thầm nhắc nhở mình, không cần vì xúc động nhất thời mà phá hủy kế hoạch hoàn mĩ này. Nhưng mà, hắn hiển nhiên đã quên đi trạng huống cơ thể của mình lúc này.
Ngay lúc Arthur kích động chạy về bộ lạc thú nhân, tác dụng phụ của thuốc giải độc cũng phát huy công hiệu. Thú nhân ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp, nhắm chặt mắt ngã ầm xuống.
Đợi tới lúc Khải Ân nhớ tới chuyện này dẫn người tìm được Arthur thì toàn thân hắn đã cứng ngắc không thể kích thích, ở trên núi chịu gió lạnh gần 10 tiếng đồng hồ…….
……….
“Nhìn xem hai người các ngươi! Như vậy ta làm sao yên tâm giao bộ lạc cho các ngươi.”
Khải Ân lắc đầu, tiếp nhận chén trà thơm mát An đưa, vẻ mặt đau lòng nhìn cặp song sinh trước mặt. Một đứa thì cơ mặt cứ như có chướng ngại vận chuyển, nhìn ai cũng không có biểu cảm; người thì cái mũi đỏ chót không ngừng hắc xì, bộ dáng chật vật như vậy còn cười ngây ngô không ngừng.
Khải Ân thực hoài nghi, nếu đem bộ lạc giao cho một trong hai người, tộc nhân có phải hai ba ngày đã tức tới giậm chân không nữa.
“Ta mới không cần làm tộc trưởng.”
Arthur biểu lộ rõ thái độ của mình, hắn mới không cần gánh trọng trách nặng như vậy. Aggreko cũng lắc đầu, không muốn tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này.
“Phải không?” Khải Ân cười lạnh: “Vậy tìm vị ba ba không chịu trách nhiệm đã trốn đi của các ngươi về.” Nhớ tới Á Luân Đặc hắn liền tức giận, làm tộc trưởng chứ đâu phải muốn mạng của nó a! Tên bất hiếu kia cư nhiên làm hắn muốn an tâm để nghiên cứu cũng không được!
“Ta đã biết không thể trông cậy gì vào các ngươi.” Khải Ân bất đắc dĩ đỡ trán: “Lần này trở về ta sẽ bảo số 7 chọn lựa tộc trưởng khác.”
“Ngài không ở lại sao?” An vẫn giữ im lặng đứng một bên, lúc này nhịn không được hỏi.
“Ta còn rất nhiều việc cần hoàn thành.” Khải Ân thản nhiên liếc mắt nhìn Aggreko: “Chờ giải quyết xong chuyện Trúc Tử ta sẽ rời đi.”
Nghe thấy tên tiểu thanh xà, thú nhân hơi cứng đờ một chút, trong mắt hiện lên vài phần phức tạp, không thể tránh được ánh mắt sắc bén của tộc trưởng đại nhân.
“Tạm thời ta nhốt hắn trong thánh địa. Aggreko, mấy ngày này ngươi đi chăm sóc Trúc Tử.”
Thú nhân ngẩng đầu, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng so với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều. Anh chậm rãi gật đầu, trong lòng đã sớm bay tới bên người tiểu thanh xà.
“Đúng rồi Arthur, sao Panda không trở về cùng ngươi?” Không thấy tiểu hùng, An có chút lo lắng. Cậu thực thích cậu bé ngây ngốc kia, hi vọng cậu ta không có việc gì.
“Panda, là ai?” Khải Ân tò mò nhìn Arthur, chỉ thấy gương mặt dày của đối phương hiện lên một tia mất tự nhiên, nhất thời hiểu ra.
“Là hùng nhân Arthur mang về, gấu trắng đen, rất hiếm thấy.” An cười hì hì trả lời giúp Arthur.
“Gấu trắng đen…… gấu, gấu mèo!”
Toàn bộ nước trong mặt Khải Ân phun lên mặt cặp song sinh, khụ không ngừng. Tây Thụy Tư vội vàng giúp bầu bạn vỗ lưng, kì quái vì sao hắn lại phản ứng lớn như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.