“Có phải là chỉ có bốn chân, lổ tai cùng đôi mắt là màu đen, còn lại đầu là màu trắng?”
Arthur nhớ lại, gật gật đầu.
“Không ngờ còn có gấu mèo…… kì quái, không nghe Diệp nói tới. Chẳng lẽ lúc phối gien gấu có sai sót?” Khải Ân buông chén trà xuống, thì thào. Nghĩ thầm, nếu Liên Hoa biết nhất định sẽ rất vui, dù sao cậu cũng có một nửa dòng máu Trung Hoa.
“Gấu mèo? Ngươi nói tiểu hùng sao, chẳng lẽ cậu ta là gấu kết hợp với mèo? Nhìn không giống a…….” Arthur vuốt cằm, cẩn thận nghĩ lại thì cũng thấy rất hợp, bất quá trừ bỏ bộ dáng ngây thơ của tiểu hùng, hắn không thấy có bóng dáng gì của ‘mèo’ a–Panda so với hùng nhân to lớn bình thường nhỏ hơn nhiều, lông thì mềm mại, tròn vo xác định cực kì đáng yêu, bất quá nói là miêu thì…….
“Ngươi đừng có gây chuyện với gấu mèo.” Khải Ân quay đầu cảnh cáo Arthur: “Cậu ta so với con gà mờ lão hổ nhà ngươi còn trân quý hơn.”
Hắn rất hiểu cá tính của tên nhóc con phản nghịch Arthur này, bình thường cứ hi hi ha ha không đứng đắn, một khi nghiêm túc sẽ hoàn toàn biến thành bộ dáng khác; nhất là thứ nó coi trọng, quyết sẽ không dễ dàng buông tha, bám dính lấy cho bằng được!
Nói ra thì hắn với Tây Thụy Tư cũng đâu phải người như vậy a, vì cái gì sinh đứa nhỏ ra đứa sau so với đứa trước càng quái dị hơn…… đứa con bất hiếu Á Luân Đặc cũng đã đủ làm hắn nhức đầu. Bây giờ thì càng tệ hơn, cặp song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540080/quyen-5-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.