"Đây là cái gì?" Angus nghi ngờ hỏi.
"Mồi lửa!"
Đường Ninh nhướng mày, cười có chút kiêu ngạo.
Từ co tỉnh lại đã đứng ở bên ngoài nhìn một lúc lâu, cô lại không nhìn thấy bất kỳ ngọn lửa nào, ban đêm yên tĩnh ngoại trừ ánh trăng cũng không có ánh sáng cửa những thứ khác.
Cô chắc chắn những người này không biết dùng lửa!
"Lửa?" Sắc mặt của Angus lạnh xuống: "Emdùng lửa làm gì? Ở đây không đủ sáng sao?"
"Không phải... Tôi thấy lạnh! Anh trai..." Đường Ninh bước vào động, mò mẩn một ít cỏ khổ trên đất rồi nhóm chúng lại một nơi trống trải, sau đó lấy một que diêm ra, rồi cô cẩn thận đột chúng từng chút một...
Dùng cỏ dại để nhen lửa, trong sơn động cũng sáng rực lên.
Cô ngước nhìn Angus đang đứng ngoài cửa hang không vào, nhíu mày: "Angus, anh vào đi! Gió đêm lạnh lắm, ở đây ấm áp hơn."
"Giống cái nhỏ, emkhông sợ lửa sao?" Angus tựa vào cửa động, không có ý muốn vào.
Anh nhìn chằm chằm ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nhỏ của Đường Ninh, trên gương mặt nhỏ nhắn kia chẳng tìm thấy một chút sự sợ sệt nào.
"Tại sao tôi phải sợ? Lửa là nguồn gốc sinh ra vạn vật, nó có thể mang đến rất nhiều thứ tốt..."
Đường Ninh nghe được tiếng ùng ục trong bụng mình vang lên, xoa tay nhỏ lên bụng: "Đói quá..."
Lúc cô ở học viện y, vì muốn kịp bắt tên đàn ông khốn kiếp vụng trộn nên không có ăn gì, sau khi xuyên tới đây, không biết đã gủ bao lâu, trong dạ dày cũng đã sớm trống rỗng.
"Đói bụng à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-hung-manh-nhat-vo-ve-sinh-con/918684/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.