Đợi Angus quay về cô phải hỏi một chút mới được, thứ đó ở thời đại này là đồ tiên tiến nhất cô có thể dựa vào tay nghề và kiến thức học y của mình tìm cách sống sót ở thế giới thú này trước, sau đó sẽ tìm cách quay về sau.
Cô đợi ở trong sơn động một mình thật sự rất sợ hãi, nên chậm rãi bước lên, đi về cửa sơn động.
Bây giờ đã là ban đêm, trên bầu trời treo một ánh trăng tròn thật lớn.
Vừa nãy cô nhờ vào ánh trăng mà có thể mơ hồ nhìn thấy mấy đồ vật trong sơn động.
Cô ngồi xổm ở cửa sơn động hít một hơi thật sâu, vừa định mắng chửi ông trời thật vô lương tâm một trận lại nghe được âm thanh nói cười truyền đến đây từ cách đó không xa sơn động.
Cô nhanh chóng đứng dậy nhìn sang.
Đó là mấy đứa trẻ.
Chúng đang chỉ trỏ về phía cô không biết đang nói cái gì, rồi còn cười rộ lên.
Ánh mắt với tiếng cời này làm Đường Ninh khó chịu, cô thở dốc rồi quát: "Các người cười cái gì? Có cái gì đáng cười?"
Đúng lúc cô nhìn thấy trên đầu nhỏ của mấy đứa trẻ đều có cặp tai nhỏ đầu lông xù, sắc mặt cô cũng sợ tái nhợt đi rồi nhanh chóng lui lại.
Cô quê mất bản thân đang ở trong tộc Sói trắng, những tên nhóc này đều là sói!
Nếu như tính sói của chúng hơn tính người thì chúng có thể nhào tới xé cơ thể nho nhỏ của cô ra thành tám mảnh!
"Tộc Người thật yếu ớt, chỉ có nhìn lỗ tai của bọn anhthôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-hung-manh-nhat-vo-ve-sinh-con/918683/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.