“Ví dụ như, Lemmy, cậu mấy tuổi rồi?” Tô Mặc chỉ dẫn từng bước.“30.” Lemmy ngoan ngoãn trả lời.“Giống đực nhà cậu thì sao?”“35.”Tô Mặc gật gù. Xem ra vì giống đực trưởng thành trễ hơn nên thông thường đều lớn hơn nhiều so với bạn đời. “Ví dụ, Lemmy, cậu có thể bắt anh ta gọi cậu là anh.”“Gọi tôi là anh?” Lemmy trợn tròn mắt. “Nhưng ảnh lớn hơn tôi mà!”“Cho nên khi cậu ép anh ta gọi cậu là anh, anh ta sẽ rất ngượng. Khi mà đã cực kỳ ngượng rồi, anh ta sẽ khóc.” Tô Mặc bình thản nói.Lemmy trông có vẻ choáng: “Thế, nếu ảnh không chịu gọi thì sao?”“Vậy thì cậu sẽ nói, ‘Gọi một tiếng anh thôi mà cũng không chịu, cần anh làm gì nữa chứ?’, sau đó uy hiếp không cần anh ta nữa.” Lucca nhanh chóng nắm được đạo lý: “Thì anh ta sẽ rất kinh hoảng. Rồi trong lúc hoảng sợ cũng sẽ khóc, đúng không Tô Mặc?”“Chính xác!” Tô Mặc gật đầu khen ngợi. Lucca thật sự rất thông minh!“Khi khóc, giống đực đáng yêu lắm!” Lucca tỏ vẻ nhớ mãi không quên: “Cậu sẽ không nhịn được mà muốn đè hắn! Hơn nữa, giống đực lúc này cực kỳ mẫn cảm! Kêu nghe êm tai vô cùng!”“Quả thật là nhịn không được muốn làm anh ta đến không bò dậy nổi!” Tô Mặc say đắm chêm một câu, nếu mọi người đã thẳng thắn vậy thì cậu cũng không cần giả vờ nữa.Còn chưa dứt lời, toàn bộ giống cái đã quay sang nhìn cậu.“Làm đến không bò dậy nổi?”“Cậu nói là làm giống đực đến độ không đứng dậy nổi sao? Hay là giống đực làm cậu không dậy nổi?”“Không không, Tô Mặc còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359415/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.