Đến khi Tô Mặc và Hassan qua nhà Linarin rồi trở về thì Lucca và tộc trưởng đã rời đi. Tô Mặc vui sướng đẩy ngã Hassan, mần hắn đến khi chân tay mềm nhũn, sau đó vui vẻ đi ra sân nấu nước tắm.Thành quả vất vả mấy ngày cuối cùng đã có thể phát huy tác dụng. Hassan nhất định sẽ cảm động vì sự ôn nhu săn sóc của cậu đúng không?Hassan quả thật rất cảm động. Khi hắn biết được Tô Mặc tốn nhiều công sức làm ra máy bơm nước giếng tăng áp và hệ thống cấp nước như vậy thật ra chỉ để có thể nấu nước tắm cho hắn sau mỗi lần “hành sự”, Hassan xúc động phải nói là suýt khóc. Hắn ôm chặt lấy Tô Mặc, yêu thương hôn không ngừng lên đôi môi mềm của cậu, một lần lại một lần. Sau đó… sau đó lại tiếp tục bị đẩy ngã…Vào khoảng giữa trưa hôm sau, tộc trưởng đến lấy bản vẽ gặp Hassan vừa mới ngủ dậy, hai giống đực liếc nhìn nhau, đều thấy có phần xấu hổ.Tộc trưởng lật xem chồng bản vẽ chi tiết dày cộm. Cho dù có đồ thật đối chiếu thì vẫn thấy cực kỳ phức tạp, một tiểu giống cái như Tô Mặc, sao lại tốn công sức đi cải tạo một giếng nước như vậy? Chẳng lẽ Hassan không chăm sóc tốt cho cậu ấy?Tộc trưởng nghĩ vậy liền hỏi. Hassan dĩ nhiên bực bội phủ định, cũng tỏ vẻ Tô Mặc làm như vậy hoàn toàn là vì thương hắn!Tộc trưởng lại càng thấy khó hiểu. Một người thủ hộ giống đực như cậu, mắc mớ gì cần một tiểu giống cái đau lòng cho?Sau khi hiểu rõ chi tiết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359414/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.