Bởi vì hôm sau là ngày Hassan đi săn nên tối đó Tô Mặc và Hassan chỉ ôm nhau ngủ vô cùng thuần khiết. Sáng hôm sau tỉnh giấc, tiễn Hassan đi xong, Tô Mặc vô cùng tự giác chạy tới nhà Lucca hóng chuyện.Các giống cái lần lượt đến, người thì mỹ mãn mặt mày rạng rỡ, người lại rầu rĩ không vui, tỉ lệ có vẻ là năm năm. Tô Mặc ngó một hồi, Lucca và Lemmy đều thuộc về nhóm trước. Cái tướng cười ‘cuối cùng cũng ăn vào miệng mà còn no nê nữa’ phải nói là nhìn dâm quá trời dâm. (¬‿¬)“Aiya, tối qua cậu thế nào?”“Cậu nói trước đi! Tối qua sao?”Những giống cái đã thành công muốn khoe khoang, nhưng lại thẹn thùng, đẩy qua đẩy lại cười nói không ngừng. Ngay cả các giống cái gặp thất bại cũng nháo nhào xúm lại, muốn “đồng bọn” chia sẻ kinh nghiệm thành công.Ngượng ngùng một hồi, cuối cùng Lemmy không kiềm chế nổi nữa, mở miệng đầu tiên: “Những gì Tô Mặc nói thật sự rất có ích! Tôi làm theo hết! Cảm… cảm giác đó…” Lemmy hồi tưởng lại dư vị khi đó: “Phải nói là quá tuyệt vời!”“Thật hả, thật hả!” “Carter nhà cậu có khóc không?” “Cậu làm anh ta không dậy nổi luôn hả?” “Anh ta có cầu xin tha thứ không?” Các giống cái nhất thời sôi trào, hỏi hết cái này tới cái khác.“Đương nhiên!” Lemmy kiêu ngạo hất cằm: “Hơn nữa…” Cậu chàng ậm ừ một lúc, bộ dáng như không biết nên nói hay không, mọi người tức thì nổi điên thúc giục. Lemmy kích thích mọi người, thấy đủ rồi liền đắc ý tuyên bố: “Hơn nữa, vào phút cuối, Carter còn bị tui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359416/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.