Chương trước
Chương sau
Tô Mặc biết mình không thể cứ thế mà cho qua được. Cậu đã làm ra chuyện quá phận, thế mà Hassan lại tiếp tục là người xin lỗi. Cái này cuối cùng là xuất phát từ nguyên tắc nào nữa mà cậu không biết đây? Hay chỉ là Hassan nhường nhịn cậu đến vô pháp vô thiên?Nếu làm gì cũng không bị trách cứ, thế chẳng phải cậu sẽ càng lúc càng làm tới, càng ngày càng tàn nhẫn, rồi đến một ngày nào nhỡ tay giết chết Hassan luôn sao?Nghĩ đến khả năng đó, Tô Mặc không khỏi thấy kinh hãi. Cậu cứng nhắc xoay mặt Hassan qua, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình. “Tại sao lại nói xin lỗi?”Hassan xấu hổ khôn cùng, cố gắng dời tầm mắt không dám nhìn thẳng vào Tô Mặc. “Tôi chọt phải em.”“Chỉ vì thế?” Tô Mặc khó mà tin được. Sau đó thì sao!? Mấy chuyện mà tôi đã làm với anh sau đó, bộ không tính là gì hết hả?!“Tôi, tôi còn ở trước mặt em…tôi…” Hassan bị ép nói mà suýt đã bật khóc, cái chuyện cực kỳ xấu hổ kia hắn thật sự không dám nói ra. “Rất xin lỗi, tôi, tôi, Tô Mặc em phạt tôi đi!”Tô Mặc cười phá lên. “Anh làm gì mà tôi phải trừng phạt anh?”Hassan trộm dòm qua Tô Mặc, không xác định được có phải Tô Mặc cố ý nhục nhã mình không “Tôi…không khống chế được…” Hắn cắn răng bật ra vài từ xấu hổ, người run lẩy bẩy.Tô Mặc hoàn toàn không hiểu nổi. “Nhưng anh bị mất khống chế như vậy là do tôi mà ra mà? Người có lỗi là tôi mới phải chứ?”Hassan lắc đầu. “Tôi không nên…ở trước mặt em…”Hassan giọng ngắt quãng giải thích một hồi, Tô Mặc cũng hỏi quá nhiều vấn đề, rốt cuộc cũng hiểu được ý của Hassan.Nói đơn giản thì, tiểu giống cái là trẻ em vị thành niên trong sáng thuần khiết, không nên tiếp xúc với mấy chuyện liên quan đến tình dục, dạy bảo giúp giống cái trưởng thành là đặc quyền chỉ bạn đời tương lai mới có. Vì vậy, mặc dù Hassan bị làm tới bắn tinh, còn bị đâm vào lỗ niệu đạo đến độ chảy nước tiểu thì hắn vẫn là người sai, vì đã vấy bẩn sự thuần khiết của tiểu giống cái.Bởi vậy mà Tô Mặc càng nghĩ không ra. “Nhưng mà rõ ràng là tôi làm anh, cũng là tôi khiến anh không thể khống chế được, tôi làm ra cái chuyện này thì vốn đã không trong sáng rồi mà?” Anh sai chỗ nào hả? Rõ ràng là người bị động mà!Nghe thấy Tô Mặc nói vậy, Hassan càng thấy xấu hổ. “Là tôi dụ dỗ em. Nếu không phải tôi dâm đãng như vậy, em cũng sẽ không…”Hở sao thấy sai sai? Hình như là tôi làm như thế với anh trước nên anh mới dâm đãng thế mà? Đương nhiên sau khi anh lộ vẻ dâm đãng thì tôi càng muốn làm cái này cái nọ với anh hơn cũng không sai. Rồi sau khi bị tôi này này nọ nọ thì anh cũng càng thêm dâm đãng, kế đó thấy anh dâm như thế, tôi lại thêm không nhịn được muốn XXOO anh…Cái chuyện này chẳng khác nào vấn đề gà đẻ trứng trứng sinh ra gà cả. = =“Nhưng tôi thích thấy anh dâm đãng như thế.” Tô Mặc bỏ qua cái vấn đề triết học trên, nói thẳng, “Tôi cũng thích làm mấy chuyện đó với anh. Anh không vui sao?”Mặt của Hassan đỏ tới mức như muốn trích máu. “Tôi thích, nhưng mà tôi không nên…”Sao lại trở về cái chuyện nên hay không nên nữa rồi. Tô Mặc mất kiên nhẫn giơ tay kêu ngừng. “Dù sao thì tương lai anh cũng là bạn đời của tôi, chỉ là dạy trước mấy năm thôi mà, có sao đâu? Anh cũng không làm ra chuyện xâm phạm tôi.”Nghe thấy Tô Mặc chính miệng nói ra lời hứa hẹn như vậy, Hassan kích động đến gần như run rẩy. Dù lời hứa này thật ra chẳng có hiệu lực nhưng cũng chứng tỏ tâm ý và lựa chọn lúc này của Tô Mặc.“Cho nên không được nói xin lỗi tôi nữa. Đây là chuyện cả hai chúng ta đều thích, hiểu không?” Tô Mặc kết luậnHassan dùng sức gật gật đầu, gần như vui quá mà khóc.“Tôi sẽ làm những chuyện còn quá phận hơn nhiều, đó là vì tôi thích nhìn dáng vẻ vừa đau đớn vừa e thẹn lại vô cùng dâm đãng của anh, không phải để trừng phạt hay tra tấn anh. Nếu anh không thích, không chấp nhận được thì nhất định phải nói, không được miễn cưỡng, biết không?”Nếu khả năng chấp nhận của Hassan lớn hơn nhiều so với tưởng tượng thì Tô Mặc cũng không tính giấu sở thích tình thú xấu xa của bản thân nữa. Nhưng cậu đã biết Hassan dung túng hắn đến độ này, vì thế càng sợ hắn nhường nhịn mình quá mức.Hassan nghẹn ngào không nói nên lời. Tô Mặc…cứ thế mà bao dung, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận một mặt xấu hổ nhất của hắn. Hắn ra sức gật đầu, trong lòng cũng hiểu được chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không từ chối yêu cầu của Tô Mặc. Dù sao thì bất kể hắn có vô liêm sỉ có dâm đãng đến cỡ nào thì Tô Mặc đều sẽ thích.Tô Mặc thấy Hassan gật đầu lia lịa, cho rằng mình rốt cuộc cũng dạy bảo thành công rồi, trong lòng không khỏi thấy vui mừng. “Cho nên, anh có thể nói ra.” Cậu quyết định sẽ khiêm tốn lắng nghe ý kiến của Hassan, để sau này dễ dàng điều chỉnh cho đúng mực hơn.Hassan ngơ ngác. Hắn phải nói cái gì cơ?Tô Mặc nổi điên. Mấy cái tôi mới nói chưa gì mà anh đã xem như gió thoảng qua tai à! “Hồi nãy tôi có làm chuyện gì mà anh không thích không, anh có thể nói.”Hassan suy nghĩ một lúc, mặt càng lúc càng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói. “Không có. Không có chỗ nào không thích cả.”Sao lại không có được?! Tô Mặc chỉ thẳng ra, “Lúc cuối, không phải tôi làm anh đau lắm sao? Còn làm anh không thể khống chế được chính mình. Cái này anh cũng thích à? Không thích thì nói!”Hassan cúi gằm đầu như muốn dán mặt vào đũng quần. “Tuy rất đau nhưng mà cũng…cũng rất kích thích. Chính vì quá kích thích nên mới không khống chế được…”Tô Mặc……Cậu vẫn còn quá xem nhẹ cái khẩu vị siêu nặng của thế giới Thú nhân này rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.