Tô Mặc chống khuỷu tay dựng người dậy, nói với Hassan, “Anh chọt tôi.”Hassan đáng thương vừa mới bình tĩnh được một tẹo lập tức đỏ bừng mặt, “A, xin lỗi.”Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì. Tô Mặc lạnh mặt nói, “Bắt nó nằm xuống.”Hassan bó tay không biết làm sao. Thật ra hắn vẫn luôn cố kiềm chế bản thân. Thế nhưng người anh em nãy giờ không được an ủi đã phình to đến độ đau nhói, tiểu giống cái mềm mại lại còn nằm lên trên, chỉ việc ép chính mình không được động đậy thôi đã hao tốn toàn bộ sức lực của hắn rồiCảm nhận thứ đang đâm mình chẳng những không mềm xuống, ngược lại còn giật mạnh vài cái, Tô Mặc nheo mắt nói, “Cần tôi hỗ trợ không?”Không đợi Hassan trả lời, Tô Mặc đã mò tay xuống, nắm lấy nam căn đang không ngừng co giật, nắm tay khẽ siết…(nam căn : trym của bạn chẻ)“Ưm!” Tiếng kêu la thảm thiết của Hassan vừa ra khỏi miệng liền bị chính hắn chặn lại. Tô Mặc đột nhiên quấy rối làm hắn đau tới mức run lẩy bẩy, đáng xấu hổ là người anh em của hắn lại chẳng hề lùi bước, còn diễu võ dương oai mà lớn thêm một vòng, đồng thời cũng tiết ra chút dịch nhầy.Tô Mặc nhận ra được, đôi mày khẽ nhướng. “Thích tới vậy sao? Hửm?” Vừa nói vừa nắm đầu đỉnh non mềm vào lòng bàn tay, dùng sức xoa nắn.“Ô…” toàn bộ tiếng kêu đều bị Hassan cố sức dùng tay ngăn lại. Hắn đau đến mức run lẩy bẩy, không bao lâu, cả người đã ướt đẫm mồ hôi. Thế nhưng dù bị đối đãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359388/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.