Dù thế nào thì cuối cùng cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện, Tô Mặc vô cùng vui sướng, lúc này mới chú ý Hassan vẫn còn nằm trên cái giường đã bị dơ. Hassan cũng nhận ra, liền vội vàng đứng dậy, chút chất lỏng còn dính lại trên bụng trượt xuống chân…Hassan lần nữa hận không thể đào lỗ chôn chính mình xuống.Tô Mặc xoa xoa đầu Hassan trấn an, trong lòng có chút rầu lo. Giường đã thế này rồi dĩ nhiên không thể tiếp tục ngủ nữa, tối nay phải làm sao đây?Một lúc sau, Hassan thoát khỏi tình trạng ngại ngùng tột độ, nhẹ giọng nói, “Thật ra, tôi đã chuẩn bị phòng xong hết rồi, chỉ là a cha luyến tiếc để em đi thôi. Em xem…”Đã lúc này rồi còn xem xem gì nữa, anh cảm thấy chỗ này còn có thể tiếp tục ở sao, đã có chỗ rồi thì đương nhiên phải nhanh chóng chuyển qua! Dù sao thì vốn cũng nên đi rồi, chẳng qua là sớm chút thôi.Tô Mặc ra lệnh một tiếng, cả hai thay đồ ra ngoài, bao lại toàn bộ quần áo, đệm giường và da thú đã dơ, Hassan ôm Tô Mặc, đeo bao đồ, y như đôi tình nhân cùng nhau bỏ trốn nhân lúc trời tối trở về nhà mình.“Woa! Toàn bộ đều là do anh làm? Hassan anh giỏi quá!” Tô Mặc nhìn từ ngoài vào trong một lần, vui sướng hoan hô, ôm cổ Hassan hôn hắn chóc chócKhác với loại nhà một sân, kết cấu nhà hai phòng đơn giản của Lucca và Linarin, nhà của Hassan có bếp có trần bếp và phòng ăn, quan trọng hơn là, còn có nhà vệ sinh! Tuy không có bồn cầu tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-giong-cai-phan-cong/1359390/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.