Chương trước
Chương sau
Dù thế nào thì cuối cùng cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện, Tô Mặc vô cùng vui sướng, lúc này mới chú ý Hassan vẫn còn nằm trên cái giường đã bị dơ. Hassan cũng nhận ra, liền vội vàng đứng dậy, chút chất lỏng còn dính lại trên bụng trượt xuống chân…Hassan lần nữa hận không thể đào lỗ chôn chính mình xuống.Tô Mặc xoa xoa đầu Hassan trấn an, trong lòng có chút rầu lo. Giường đã thế này rồi dĩ nhiên không thể tiếp tục ngủ nữa, tối nay phải làm sao đây?Một lúc sau, Hassan thoát khỏi tình trạng ngại ngùng tột độ, nhẹ giọng nói, “Thật ra, tôi đã chuẩn bị phòng xong hết rồi, chỉ là a cha luyến tiếc để em đi thôi. Em xem…”Đã lúc này rồi còn xem xem gì nữa, anh cảm thấy chỗ này còn có thể tiếp tục ở sao, đã có chỗ rồi thì đương nhiên phải nhanh chóng chuyển qua! Dù sao thì vốn cũng nên đi rồi, chẳng qua là sớm chút thôi.Tô Mặc ra lệnh một tiếng, cả hai thay đồ ra ngoài, bao lại toàn bộ quần áo, đệm giường và da thú đã dơ, Hassan ôm Tô Mặc, đeo bao đồ, y như đôi tình nhân cùng nhau bỏ trốn nhân lúc trời tối trở về nhà mình.“Woa! Toàn bộ đều là do anh làm? Hassan anh giỏi quá!” Tô Mặc nhìn từ ngoài vào trong một lần, vui sướng hoan hô, ôm cổ Hassan hôn hắn chóc chócKhác với loại nhà một sân, kết cấu nhà hai phòng đơn giản của Lucca và Linarin, nhà của Hassan có bếp có trần bếp và phòng ăn, quan trọng hơn là, còn có nhà vệ sinh! Tuy không có bồn cầu tự hoại và máy nước nóng, nhưng trên sàn lót gạch đá lại được lắp thêm máng đá trơn, có thể dễ dàng dẫn chất thải ra rãnh ở ngoài nhà. Ngoài ra còn có một bồn tắm lớn có thể chứa được hai người!Tô Mặc kích động đến rơi nước mắt. Ở thế giới Thú nhân khá lạc hậu này, thế mà lại có được điều kiện vệ sinh tốt như vậy, thật quá trọn vẹn mà! Có trời biết cậu cực kỳ căm ghét mấy cái hố xí bu đầy ruồi bọ ấu trùng biết bao nhiêu! Bình thường còn chả dám uống nhiều nước đó! Còn có nước nóng để tắm nữa! Cậu cũng ngại dùng bồn tắm của Lucca và Linarin, ngày thường chỉ có thể dùng khăn mặt lau người, đã hơn mười ngày rồi trời ạ!Nhìn thấy Tô Mặc bấu chặt thành bồn tắm như hận không thể ở luôn trong đó, Hassan tự giác đi nhóm lửa bắt bếp nấu nước nóng. Tô Mặc thích cách hắn bố trí như vậy, hắn thấy vô cùng vui vẻ.Trời đã khuya, hai người lại quá mệt, vì thế sau khi thuần khiết tắm rửa xong xuôi thì đều mau chóng đi ngủ. Tô Mặc vẫn nằm trên người Hassan, còn cái phòng đã chuẩn bị trước cho cậu với giường nằm mềm mại gì gì đó, tui không thấy gì hết!Sáng hôm sau, bọn họ vừa thức giấc liền đến nhà Linarin chào hỏi tiện thể báo một tiếng. Linarin còn tưởng rằng hai người chưa rời giường, đang rón rén đi vào sân nhỏ, lại bất ngờ thấy bọn họ đi từ bên ngoài vào! Hỏi cho rõ ràng thì biết được hai người đã chuyển đi từ tối qua – nguyên nhân dĩ nhiên không nói rõ – Linarin mắng Hassan một trận, đồng thời tỏ vẻ vô cùng lưu luyến Tô Mặc. Tô Mặc lần nữa cam đoan sẽ thường xuyên đến thăm, Linarin mới chịu tha cho Hassan, bảo hắn dẫn Tô Mặc đi dạo chợ phiên hôm nay.Đợi khi hai người đi rồi, nét giận dữ trên mặt Linarin liền biến thành vẻ tươi cười vui vẻ. Tối qua y có nghe thấy vài âm thanh mơ hồ đứt quãng. Ở nhà y nhất định làm Tô Mặc rất ngại, cho nên Hassan mới ngay trong nửa đêm đã dẫn người ta đi như thế!Tiến triển tới bước nào rồi ta? Linarin hưng trí suy đoán. Tuy nói không thể xâm phạm tiểu giống cái nhưng vẫn có thể làm mấy chuyện khác nha! Thằng ngốc Hassan này mong là nó đừng có đần quá!Tô Mặc bị bắt ở nhà dưỡng thương hơn mười ngày, giờ rốt cuộc cũng được ra ngoài rồi, tâm trạng cực kỳ tốt. Hơn nữa, nghe nói hôm nay là hội chợ được tổ chức hằng tháng, sẽ có rất nhiều đồ mới – tuy rằng trong mắt Tô Mặc, mọi thứ ở thế giới Thú nhân cái nào cũng mới mẻ – Tô Mặc không khỏi có chút chờ mong.Nắm tay Hassan đi hết phân nửa bộ lạc thì tới được trung tâm hội chợ, Tô Mặc phát hiện bộ lạc này lớn hơn cậu tưởng nhiều Trước đó có nghe Lucca kể rồi, bộ lạc có tổng cộng hơn 1200 người, cậu còn tưởng rằng đây là một thôn làng không lớn lắm. Bây giờ nhìn lại, có lẽ là vì nhà của Thú nhân đều rất to, khoảng cách giữa các căn nhà lại lớn, bởi thế mà trông như một thành phố quy mô nhỏ vậy.Bên ngoài chợ là những dãy cửa hàng, ở giữa bãi đất trống bày đầy hàng quán, đó là những cái sạp do các Thú nhân tham gia tự bày ra, phần lớn là da thú, răng thú, xương thú và thịt thú đã ướp, có thể dùng tiền mua, cũng có thể lấy đồ đồng giá để trao đổi.Các giống đực của bộ lạc thi hành chế độ luân canh ba ngày (ba ngày đổi ca một lần),một ngày đi săn tập thể, một ngày canh phòng, một ngày hoạt động tự do. Con mồi do tập thể săn được sẽ do bộ lạc chia ra, còn khi hoạt động tự do thì mồi bắt được sẽ thuộc về người đó, có thể dùng để đổi lấy thứ mình cần. Các giống cái thì hoàn toàn tự do, trái cây rau quả lương thực thu hoạch được đều thuộc về bản thân bọn họ, quần áo dệt may ra cũng chỉ cần nộp lên một phần ba. Trước hết là vì so với giống đực đi săn một lần đã được những vài trăm cân thịt, thức ăn mà giống cái có thể cung cấp thật sự chả đáng là gì, sau đó còn vì trong bộ lạc có những người già yếu bệnh tật không còn khả năng lao động cũng cần được tiếp tế.Tô Mặc nghe vậy liền thấy bộ lạc này cũng không tệ, chế độ công hữu kết hợp tư hữu, già yếu bệnh tật đều được bảo hộ, giống đực không cần phải dốc sức làm việc cả ngày, mà giống cái cũng không vô dụng như cậu nghĩ. Mấy ngày qua mọi người bảo cậu chỉ cần ăn no ngủ đủ là được, mấy chuyện khác không cần lo lắng, làm hại cậu còn tưởng cuộc sống của giống cái chỉ có vậy, bây giờ xem ra, giống cái có thể canh tác có thể dệt may, cũng rất tài giỏi.Nhưng nghĩ một lúc Tô Mặc lại thấy kỳ kỳ, hỏi Hassan, “Thế sao anh không đi săn với canh phòng?” Hổm rày rõ ràng ở nhà không.Hassan giải thích, vì trách nhiệm chăm sóc giống cái trọng đại, cho nên được nghỉ mười ngày, để giúp tiểu giống cái mau chóng thích ứng với cuộc sống ở đây. Sau mười ngày, có thể tiếp tục miễn việc canh thủ, chỉ cần tham gia cuộc đi săn tập thể ba ngày một lần là được.Tô Mặc nghe vậy liền vui vẻ. Như thế thì Hassan có dư thời gian để ở với cậu rồi. Chứ nếu cứ bị Linarin kéo đi nói chuyện phiếm cả ngày nữa chắc chết mất! Cậu méo có hứng thú với mấy cái quần áo hoa hòe này nọ, còn vụ giống đực bị giống cái đánh cho tè ra quần thì lan quyên gì tới cậu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.