Không bao lâu sau, Phất Lôi trong dạng thú ngậm một nhánh bồ kết lớn bay trở về.
Địch Nãi hâm mộ nghĩ, có cánh làm gì cũng tiện a, muốn đi đâu cũng nhanh.
Dưới sự trợ giúp của bồ kết, Mã Cát đã rửa sạch cả tấm da hươu, sau đó trải nó lên một tảng đá bên bờ sông. Sau đó lại tìm một cục đá có bề mặt nham nhám, bắt đầu chà sát tấm da. Chà nửa ngày, số thịt vụn dính trên đó cơ bản đều bị chà sạch bóng, cuối cùng Mã Cát lại bỏ nó xuống nước giặt lại lần nữa.
Lúc này Mã Cát đứng dậy nói với Địch Nãi: “Bước đầu tiên cơ bản đã hoàn thành, chúng ta về sơn động thôi!’
Địch Nãi đứng dậy, lúc này mới phát hiện Phất Lôi không biết từ lúc nào đã rời đi. Thịt cùng sừng hươu cũng không thấy, xem ra đã bị Phất Lôi mang về sơn động trước rồi.
Vì thế Địch Nãi chống nạng, cùng Mã Cát lấy số quần áo đã phơi khô trên nhánh cây xuống. Sau đó hai người cùng đi về phía sơn động.
Mã Cát cảm thấy hứng thú với quần áo của Địch Nãi, dù là kiểu dáng hay chất liệu của nó đều vượt khỏi sự tưởng tượng, vì thế hắn cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu.
Vừa tới cửa sơn động đã nghe thấy mùi thơm xộc tới. Hóa ra Phất Lôi đã sớm nướng xong thịt hươu.
Mã Cát vắt da hươu lên nhánh cây ở cửa sơn động xong liền chạy tới ngồi cạnh đống lửa, nhìn thịt hươu mà chảy nước miếng: “Thoạt nhìn ăn rất ngon a. Phất Lôi, mau cho ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358813/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.