Địch Nãi thật không ngờ, Mã Cát kéo mình ra sau gốc cây chẳng qua vì muốn cởi da thú xuống rồi một lần nữa quấn lại, che kín hết cả thân trên.
Sáng nay lúc rời giường, Địch Nãi quấn lung tung một vòng lên vao. Da thú chỉ che khuất nửa thân trên, lộ ra phần eo cùng rốn.
Địch Nãi buồn bực: “Ta không lạnh, không cần quấn kín như vậy.
Mã Cát giải thích: “Giống cái bình thường đều phải che kín người, giống đực đều là dã thú, bọn họ rất dễ xúc động.
Vì thế Địch Nãi hoàn toàn không biết trang phục của mình khi nãy trong mắt thú nhân chính là cám dỗ trắng trợn a!
Địch Nãi hiểu ra. Khó trách ánh mắt của đám thú nhân cứ dính chặt vào người mình!
Xem ra, không thể trách thú nhân nhìn quá trắng trợn. Đều là họa do quan niệm bất đồng gây ra a!
Địch Nãi nghĩ, về sau không thể cởi trần nữa a. Trước kia trong quân doanh đều là nam nhưng chưa từng chú ý tới chuyện này!
Nữ giới trên địa cầu hiện giờ còn mặt thoáng như vậy, chẳng lẽ một người đàn ông chân chính như cậu lại cứ phải quấn kín mít?
Vì cái gì cậu lại rơi vào nông nỗi như phụ nữ Ả Rập vậy a! Thực bất bình cho chính mình.
Giải quyết xong vấn đề ăn mặc của Địch Nãi, hai người bước ra.
Mã Cát vừa đi vừa hỏi Địch Nãi: “Sáng giờ ngươi ăn gì chưa?”
Địch Nãi lắc đầu: “Vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa kịp ăn!”
Vì thế sau khi đỡ Địch Nãi ngồi xuống tảng đá bên bờ sông, Mã Cát lấy ra hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358812/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.