Địch Nãi quyết định phải làm đồ gốm, liền nói với Phất Lôi cùng Mã Cát: “Hôm nay chúng ta làm một ít đồ đốt không hư đi. Thứ này gọi là đồ gốm.”
Mã Cát có vẻ hứng thú bừng bừng: “Tốt tốt, kia đồ gốm làm từ gì a?”
Địch Nãi nói: “Dùng loại đất bùn này.”
Số bùn Phất Lôi mang về khi nãy còn rất nhiều, Địch Nãi chuẩn bị dùng nó làm phôi gốm. [phôi gốm: bán thành phẩm, tức là đồ gốm chỉ mới dc tạo hình]
Mã Cát không tin: “Ta từng dùng nó làm chậu rồi, sau khi làm ra không thể chứa nước, cũng không thể đặt trên lửa đốt.”
Địch Nãi nói: “Đó là vì ngươi còn thiếu một bước quan trọng. Chúng ta làm phôi gốm trước đã, chính là nặn chúng thành hình dạng có thể dùng để chứa nước.
Bởi vì bùn này không đủ độ cứng, Địch Nãi lại bảo Phất Lôi tới bồ sông tìm chút cát mịn trộn vào. Sau đó cả ba người bắt tay làm, dưới sự chỉ dẫn của Địch Nãi, bọn họ dùng số bùn này làm thành bình, ly, chén, chậu này nọ.
Bởi vì không có khuôn đúc nên chỉ đành chọn cách nguyên thủy nhất, chính là từ một cục bùn từ từ nặn thành dáng. Lúc mới bắt đầu quả thực nhìn không ra gì, sau đó dần dần mới tốt hơn.
Tính trẻ con của Địch Nãi bắt đầu phát tác, làm ra đủ loại hình dáng kì quái.
Mã Cát cũng thực vui vẻ, chơi đến quên cả trời đất, cuối cùng đều làm tới phát nghiện, không muốn dừng tay. Mãi đến lúc chút bùn đất cuối cùng cũng dùng hết, hắn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358814/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.