"Trò thấy bản thân mình làm như vậy là đúng lắm sao? mà cứ trơ trơ ra vậy?"
Thầy giám thị Hổ ngồi ngay bàn làm việc của mình tức đến độ nhìn cô con mắt có thể lọt ra ngoài bất cứ lúc nào.
Lâm Nhiên vẫn ung dung: "thầy là người bảo em làm như thế mà? Không phải sao."
Thầy giám thị Hổ hết cách đành dùng biện pháp người nhà: "tôi sẽ báo về người thân của trò xem coi trò có còn mạnh miệng thế không."
Lâm Nhiên nhún vai: "bọn họ không có rảnh tiếp thầy đâu, đừng uổng phí công lực."
Thầy giám thị vẫn mặc kệ lời cô nói, lấy danh sách lớp có kèm số điện thoại ra, thao tác một chút liền để lên tai.
"Alo? Có phải phụ huynh trò Lâm Nhiên không?"
Đầu giây bên kia nhắc máy: "phải, cho hỏi ai vậy?"
"Tôi là giám thị trường trò Lâm Nhiên, tôi gọi điện đến là để báo thành tích và thái độ trò trong mấy tháng nay."
Lâm Nhiên chạch lưỡi nhìn ông quả nói một đầng làm một nẻo.
Đầu giây bên kia: "a tôi là ba em Lâm Nhiên đây, có việc gì thầy cứ ấy vào sổ liên lạc là được, bây giờ tôi không có thời giờ nghe thầy nói ạ.
Tôi xin cúp máy đây."
Thầy giám thi ngơ ngác nhìn cú điện thoại vừa bị tắt, đánh trống lãng cho sự quê của bản thân.
"Thôi được rồi, nói sao đi nữa em vẫn phải quét hết sân trường cho tôi."
Lâm Nhiên nài nể: "em thấy thầy mới là người hơi quá ấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-muc/2968549/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.