Chương trước
Chương sau
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng rồi kết thúc, khi Lâm Ái Hạnh tính gọi người ra thanh toán liền nhận được câu trả lời từ nhân viên:

- Xin lỗi quý cô, người đàn ông đi cùng cô vừa thanh toán bữa ăn này rồi ạ.

Nghe đến Lâm Ái Hạnh có thấy một chút bất ngờ, vốn dĩ bữa ăn này muốn mời anh như để dỗ dành, vậy mà chàng trai kia lại giành cơ hội này với cô. Lâm Ái Hạnh thấy có chút không hợp tình hợp lý, không nhanh không chậm liền cất giọng hỏi chàng trai trước mắt:

- Lục Cảnh Nghi, tại sao anh lại thanh toán rồi?

Cô gái nhỏ này vừa gọi cả họ cả tên anh, lần đầu tiên anh được cô gọi cả họ tên như vậy, thoáng nghĩ đã thấy vui đến chết đi được, nhưng bây giờ không phải lúc bày tỏ niềm vui, anh đây là đang giận dỗi với cô, không thể để bị phát hiện được.

- Lâm Ái Hạnh, em không biết lúc người khác giận, em không được đòi hỏi ư?

A! Cô quên mất nãy giờ anh đang giận dỗi, vốn nghĩ rằng ăn xong một bữa sẽ hết giận, thật không ngờ chàng trai này lại giận dỗi lâu đến vậy, nhưng quả thật bộ dạng lúc này... có chút đáng yêu

- Vậy anh hết giận chưa?

- Cũng gần hết giận rồi

Vừa nói Lục Cảnh Nghi vừa cố tình quay mặt đi chỗ khác, không nhìn mặt Lâm Ái Hạnh như muốn bày tỏ sự tức giận của mình với cô, thật ra là sợ nhìn thấy gương mặt ấy, anh sẽ không chịu được mà đầu hàng!

- Vậy làm sao để anh hết giận?

Lâm Ái Hạnh có chút thiếu kinh nghiệm trong chuyện dỗ dành này, vốn dĩ loại chuyện giao tiếp với cô đã là quá sức rồi. Vậy nên cô cảm thấy tốt hơn hết là nên hỏi thẳng thì hơn nha!

- Chắc là đi dạo hóng gió một chút sẽ hết giận



- Được

Lâm Ái Hạnh đáp lại rất nhanh, dù sao cũng chỉ là hóng gió, hơn nữa cô vừa ăn xong, muốn đi dạo để xuôi cơm, thật tốt.

Anh và cô quyết định đi bộ từ nhà hàng về kí túc xá của cô. Đi cả nửa quãng đường nhưng cô và anh vẫn không nói lời nào với nhau, cứ mấy chốc Lâm Ái Hạnh lại lén liếc nhìn anh một chút sau đó rất nhanh lại quay đi chỗ khác như sợ bị phát hiện. Nhưng rõ ràng là cô gái nhỏ này nhìn anh quá lộ liễu, nhất thời Lục Cảnh Nghi muốn làm người tốt, không muốn vạch trần cô. Anh đây chính là muốn cô chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình thêm thật nhiều nha!

Thời tiết hôm nay thật sự chiều lòng người, mát mẻ dễ chịu đến lạ thường. Cả lòng người cũng đặc biệt dễ chịu theo, Lâm Ái Hạnh thiết nghĩ, khoảng thời gian này thật đẹp đẽ biết bao, cô có thể giữ nó mãi không, có thể cho cô ích kỷ một lần được không... cho cô ở gần thêm người đàn ông này một chút, cô thật sự sợ phải xa anh.

- Lâm Ái Hạnh!

Giọng nói của người đàn ông bên cạnh có chút ấm áp như sưởi ấm lòng cô, khiến cho trái tim vốn dĩ lạnh lẽo thiếu tình thương kia lại trở nên ấm nóng mà đập loạn liên hồi. Cô không đáp lại, chỉ khẽ ngước mắt lên nhìn anh như đã nghe thấy lời anh gọi

- Hạnh Hạnh, anh không giận em vì em đánh nhau.

Lời này vừa nói đã thành công thu hút sự chú ý của Lâm Ái Hạnh, cô là vì lời này mà bất ngờ không ít, khẽ ngước mắt lên nhìn anh thật lâu. Môi mỏng cũng khẽ run lên mà cất lời:

- Vậy tại sao anh lại giận?

- Vì anh sợ, anh thật sự rất sợ Hạnh Hạnh sẽ bị tổn thương, anh không muốn em gặp nguy hiểm

Nghe được toàn bộ lời này, cả người Lâm Ái Hạnh khẽ run run, cô đang nghe gì thế này, anh sợ cô bị tổn thương, cô vốn không hiểu, tại sao anh lại đối tốt với cô như thế, đến mức cô có thức trắng đêm cũng không thể tìm được câu trả lời. Nhưng tại sao, Lâm gia lại ghét cô đến như thế, sẵn sàng đẩy cô đến nơi khiến cô đau đớn, nguy hiểm rồi đến cả cái chết? Nghĩ đến đây thôi, Lâm Ái Hạnh khẽ chớp mắt, mấy tầng nước từ nãy đến giờ cũng trực trào mà tuôn ra. Như sợ anh nhìn thấy, cô gái nhỏ từ từ cúi gằm mặt giấu diếm, cô muốn giấu đi loại cảm xúc này, không muốn anh nhìn thấy cô lúc khóc, thật xấu xí

- Hạnh Hạnh, sao lại khóc rồi?

- Hức... chưa từng có ai nói với em rằng sợ em bị tổn thương cả



Lục Cảnh Nghi nghe được lời này cũng khựng lại, anh khẽ cúi người xuống rồi xoa đầu Ái Hạnh

- Hạnh Hạnh ngoan, không khóc được không, chẳng phải bây giờ có anh nói với em rồi sao

- Từ nay về sau cũng sẽ chỉ nói với một mình sm

Vậy nên xin em, xin em đừng khóc, nếu không anh sẽ đau lòng chết mất. Giây phút cô rơi lệ, trái tim anh như bị người ta đâm hàng nghìn mũi dao vào, tất thảy lục phủ ngũ tạng như bị tra tấn. Anh sai rồi, anh không giận nữa, chỉ cần Hạnh Hạnh không khóc nữa, tất cả mọi thứ em muốn, đều có thể cho em có được không?

Ngay bây giờ đây, anh thật sự muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng liệu anh phải lấy tư cách gì đây? Anh phải làm sao với cô đây?

Cuối cùng Lâm Ái Hạnh mới nghĩ thông suốt, từ từ ngẩng mặt rồi lấy tay gạt đi những giọt nước mắt vừa rồi. Da cô rất trắng, khi khóc lên cả hốc mắt đều ửng đỏ trông cũng thật đáng yêu làm sao. Vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh đang nhìn cô, lúc này cô thấy thật xấu hổ, cả mặt cũng lập tức đỏ ửng:

- Đàn anh, anh đừng nhìn em

Lục Cảnh Nghi có chút không hiểu mà cất giọng hỏi:

- Tại sao không thể nhìn em?

- Bởi vì, khi khóc em rất xấu xí

Lâm Ái Hạnh cũng thật thà mà trả lời như suy nghĩ của mình. Điều này làm Lục Cảnh Nghi có chút bất ngờ mà không khỏi bật cười, anh khẽ nói:

- Không xấu, Hạnh Hạnh nhà ta rất xinh đẹp nha

Tại sao anh phải quan tâm cô xấu hay đẹp chứ, cô là người con gái anh yêu, bất kể là như thế nào, trong ánh mắt của kẻ si tình này, cô là tiểu thiên thần độc nhất vô nhị của anh, chỉ có một, cô là duy nhất, là bảo bối của anh, là tiểu tâm can của Lục Cảnh Nghi này. Vậy nên đối với anh, cô chính là xinh đẹp nhất, những người khác ra sao đều không quan trọng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.