Lâm Lạc tỉnh dậy chính vì bản thân nhận ra điều không ổn, eo cô nặng trịch vì bị đè. Cố gắng tỉnh dậy nhìn sang thì bản thân cô cũng tỉnh cả ngủ. Gương mặt Lục Cảnh Ngôn đang phóng gần trước mắt và cánh tay hắn đang vòng lên eo cô. Lâm Lạc nuốt nước bọt, tình cảnh này là sao? Sao hắn lại ở đây?
"Lục Cảnh Ngôn, dậy, nhanh."
Hắn hơi chau mày lại càng siết cô chặt thêm. Lâm Lạc cắn môi đánh vào cánh tay hắn. Giọng hắn trầm khàn lười biếng vang lên ngay bên tai cô.
"Đừng làm càn, để anh ngủ, anh đã làm việc đến hơn 2 giờ sáng đấy."
"Nhưng... sao anh ở đây?"
"Đây là phòng anh."
Thôi xong Lâm Lạc lại bị bẫy, đường đường là một đứa trẻ tinh ranh sau khi lọt vào lưới tình với tên họ Lục này lại toàn bị bẫy. Cô nằm yên mắt mở to nhìn lên trần nhà.
"Phòng của em đâu?"
"Không có."
"Sao lại không có? Chẳng phải về ở nhà anh sao?"
"Anh nói ở nhà anh có nghĩa là ở với anh chứ có nói em được ở riêng đâu."
"Anh..."
Lâm Lạc lại giận dỗi bò dậy, cô đá vào chăn rồi không thèm để ý đến Lục Cảnh Ngôn nữa. Hắn bật cười nhìn cô hậm hực ngồi ở ghế.
"Hôm nay cuối tuần, em dậy sớm làm gì."
"Không muốn ngủ với anh."
"Không ngủ với anh thì ngủ với ai?"
"Không cần biết. Tóm lại em giận anh rồi, toàn tự quyết định."
Lục Cảnh Ngôn ngồi dậy, hắn nhẹ nhàng tiến đến bế bổng cô lên kiểu công chúa. Lâm Lạc không phòng bị được mới giật mình ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-lam-toi-thich-em/580635/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.