Chiều hôm đó Lâm Lạc về nhà một chuyến để mang theo một ít quần áo và vài tập văn kiện. Hôm nay hình như Vân Diệm không có nhà, cũng tốt, cô không muốn chạm mặt anh sau lần đôi co đêm hôm ấy, không phải ghét nhau, chỉ là thêm gượng gạo không biết nên đối xử với nhau như thế nào.
"Này! Cậu làm gì ở nhà Lục Cảnh Ngôn hai hôm nay mà tớ gọi không bắt máy hả?"
Chu Nhược Ninh tỏ vẻ tức giận thực sự, Lâm Lạc mịt mờ nhìn cô, cô có gọi sao?
"Cậu có gọi hả? Nhưng sao cậu biết tớ ở nhà Lục Cảnh Ngôn?"
"Tối thứ bảy, tớ thấy cậu chưa về nhà mới lo lắng nên gọi, người nhấc máy là Lục Cảnh Ngôn, anh ta bảo cậu ngủ rồi."
Lâm Lạc kiểm tra điện thoại quả là có thật, nhưng điện thoại của cô cũng bị tên đáng chết kia tắt máy, thảo nào Chu Nhược Ninh gọi cô cuộc nào cũng không được.
"Tớ về lấy ít đồ, tớ sẽ sống với Lục Cảnh Ngôn."
"Tốc độ của hai người cũng nhanh quá đi. Anh ta cũng được đấy, lần đầu được nói chuyện với soái ca nhà cậu tớ còn cảm thấy không tin. Giọng điệu anh ta nhắc đến cậu thật sự ngọt ngào, Lạc Lạc, số cậu sướng rồi."
"Chính tớ còn không ngờ mà. Nhường chỗ riêng tư cho cậu với Vân Diệm đấy."
Nhắc đến Vân Diệm, tâm trạng Chu Nhược Ninh cũng không tốt mấy, nhưng cô không thể hiện gì nhiều, chỉ tiến đến ôm lấy Lâm Lạc.
"Thật là, không có cậu tớ sẽ buồn lắm đấy."
"Tớ sẽ về thường xuyên mà."
"Tự dưng đang yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-lam-toi-thich-em/580636/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.