Dịch: Tiểu Băng 
Một nhóm bốn người im lặng đi trên đường đêm. 
Ai cũng trĩu tâm tư, mặt mày nặng nề. 
Nam Uyển nghĩ đến Lưu Trường Ngọc, nghĩ đến những người đã cùng đi chung con đường với hắn, những người đã chết ở giữa đường, nghĩ tới tương lai chưa biết, nghĩ tới kẻ địch sắp hàng lâm. 
Bạch Phong Dận thì nghĩ đến Nam Uyển, nghĩ đến thân phận của hắn. 
Lý Các Đình và Du Mục Cổ thì nhẹ nhõm hơn, chẳng nghĩ gì nhiều. 
Nhưng đương nhiên, họ không thể nào thấy vui như cũ được. 
Đi một hồi, bốn người đã tới con đường phồn hoa nhất của Thành Tây Giang. 
Lúc này đêm đã khuya, trên đường không còn có mấy người, vài tốp năm tốp ba mà thôi, các quán bên đường đa số đều đã đóng cửa tắt đèn, chỉ còn vài quán vẫn còn mở cửa cho những vị khách chưa muốn về nhà. 
Nam Uyển chợt dừng bước. 
Ba người sau lưng dừng lại theo, ngơ ngác nhìn hắn. 
Nam Uyển nhìn vào những tửu quán kia. 
Trong những quán ấy, có những kẻ say lầm bầm nói chuyện một mình, nói những thứ người ngoài nghe không sao hiểu nổi, mà có khi chính bản thân họ cũng còn không biết mình đang nói cái gì. 
Uống tới mức này, hẳn là ai cũng có tâm sự trong lòng, nghẹn trong cổ họng. 
Trông sao mà quen thế! 
Một năm đó, hắn cũng trong một đêm thế này, ở Thành Tây Giang này, gặp một lão nhân đã uống đến say mèm. 
Lão cho hắn một cái hồ lô, bảo hắn đi hỏi giúp người kia một câu. 
Lão nhân đó sớm đã chết ở Tây Lĩnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579873/quyen-8-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.