Dịch: Tiểu Băng
"Tín túc ngư nhân phiếm, thanh thu yến tử quy.”
"Trúc lâm phong trung vũ, cổ tùng vũ hạ trực.”
(Hai đêm ngư nhân hiện, thanh thu én quay về.
Cơn mưa trong rừng trúc, cổ tùng dưới nước mưa.)
Còn chưa đi tới cửa nhà thấp nhỏ, trong nhà đã vọng ra tiếng ca.
Đó là tiếng của một bà lão, giọng miền nam nhẹ nhàng, đây là một bài hát dân ca thường được dân chúng Thành Tây Giang hát mỗi lần tới vụ thu hoạch mùa thu.
Nam Uyển nghe thấy, mặt lộ ý cười nhè nhẹ.
Hắn bước nhanh tới khẽ gõ cửa nhà.
"Ai đó? Đến đây.” Tiếng hát ngừng bặt, từ trong vọng ra tiếng bước chân.
Ba người Bạch Phong Dận nhìn nhau, thì ra cao nhân tiền bối là một lão phu nhân.
Ba người mặt mày rạng rỡ, quyết định phải để lại ấn tượng tốt nhất cho vị cao nhân này.
Cửa nhà kèn kẹt mở ra.
Một bà lão lưng còng, mặt đầy nếp nhăn sâu, tóc gần như đã bạc hết.
Ách, mặc dù trong tiểu thuyết luôn miêu tả các thế ngoại cao nhân nói chung đều là lôi thôi lếch thếch, tính tình cổ quái, nhưng mà cái lão phu nhân này … có vẻ quá là bình thường đi, thậm chí còn không hề cảm nhận được một tí chấn động linh lực nào.
"Ồ, Nam Tướng Quân?" Bà lão nhìn thấy người tới thì rất vui mừng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Bà hỏi, lùi lại nhường đường. "Mời vào, mời vào trong!"
Bà đi rất chậm, giống như đã già, nên không đi nhanh được.
Nam Uyển cung kính gật đầu, dẫn ba người Bạch Phong Dận đi theo vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579872/quyen-8-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.