Dịch: Tiểu Băng
"Tô... Tô... Tô Trường An?!" Mắt Lý Các Đình tròn vành vạnh, miệng cũng há to hết cỡ.
Du Mục Cổ đầy kinh hãi, chỉ vào Tô Trường An, lắp bắp.
Tô Trường An trong lòng họ chẳng khác gì một vị thần, Nam tiền bối họ ở chung cả tháng trời lại là Thiên Lam Viện Trưởng, cảm giác của mọi người quả thực là vô cùng không chân thực.
Ngay cả Bạch Phong Dận cũng không kềm được khiếp sợ.
Y là đệ tử Ngô Đồng, nên với Tô Trường An đều là thuộc Dao Quang nhất mạch.
Tô Trường An là tấm gương, là tín ngưỡng của y.
Theo y, Tô Trường An là một đao khách thuần túy, hệt như trong sách ghi chép.
Khoái ý ân cừu, quang minh lỗi lạc, thiện ác phân minh.
Hắn phải là một người như vậy.
Thế nhưng, Nam Uyển này, hoặc là nói Tô Trường An này lại không phải, hắn cũng có sự mềm yếu, có nỗi sợ, thậm chí có những khi trốn tránh.
Điều này làm Bạch Phong Dận khó mà chấp nhận được.
Y há miệng định nói gì đó, nhưng y chưa kịp lên tiếng, từ xa đã có âm thanh vọng tới.
Loạt soạt.
Loạt soạt.
Loạt soạt.
Là tiếng giày đạp lên mặt đất.
Có người đang tới gần.
Trong con đường khuya yên tĩnh, tiếng bước chân kia vang vọng đặc biệt rõ ràng.
Tô Trường An nhướng mày, như cảm thấy cái gì, quay phắt đầu ra sau, linh lực ào ạt trào ra khỏi cơ thể.
Hắn nhìn ra xa, nhìn phản ứng của hắn, ba người Bạch Phong Dận cảm nhận được có chuyện không tầm thường.
Từ xa, có một người đang từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579874/quyen-8-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.