Dịch giả: Tiểu Băng
Lưu Đại Hoành làm nghề bảo tiêu hơn nửa đời người, bị lục lâm hảo hán chặn đường chẳng phải là chuyện gì mới mẻ.
Y nén bực bội, đi tới trước mặt đám cướp, mỉm cười chắp tay nói với tên thủ lĩnh.
"Tại hạ Lưu Đại Hoành, xin chào chư vị anh hùng.”
"Tại hạ Tu Long Vân, đã từng được nghe tới tên Lưu đại tiêu đầu, hôm nay nhìn thấy quả thực anh hùng.” Người cầm đầu cũng chắp tay đáp lại.
Tiêu đầu và trùm thổ phỉ.
Họ vốn là mèo với chuột, gặp mặt không rút ngay vũ khí ra chém nhau đã là tốt rồi, sao lại có cái kiểu như bạn bè cũ gặp nhau nói chuyện thế nhỉ?
Việc này nhìn thì kì quái, nhưng nghĩ kĩ cũng thấy không có gì là lạ.
Trên đời, dù có là nghề gì, từ làm quan triều đình, tới ca cơ làm đĩ, thì nghề nào cũng có quy củ của nghề đó.
Tiêu sư áp tải, là vì tiền tài, vì muốn kiếm một miếng cơm ăn.
Tặc cướp cướp tiêu, cũng là vì tiền tài, cũng chỉ muốn đòi một miếng cơm ăn.
Cùng một mục đích, lại chẳng phải có thâm cừu đại hận, đương nhiên chẳng cần phải sống chết với nhau.
Quy củ đi đường cũng rất đơn giản. Nếu có người cướp tiêu, tiêu đội bỏ ra chút tiền, thế là mọi người đều hài lòng, bình an vô sự, mà nếu đã có một đám cướp được tiêu đội cho tiền mãi lộ, thì sẽ không có đám cướp nào xuất hiện nữa, đây cũng là quy củ.
Quy củ này Lưu Đại Hoành không biết là do ai lập ra, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579635/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.