Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng
Sắc mặt của Lưu Đại Hoành vô cùng đặc sắc.
Đương nhiên y nhận ra được nam tử này.
Chuẩn xác mà nói, là một cậu bé.
So với ba năm trước, dáng dấp của thằng bé không thay đổi gì nhiều, chỉ bớt đi vài phần tính trẻ con, sinh ra vài phần thâm trầm Lưu Đại Hoành nhìn không rõ lắm.
"Tô... Tô công tử...“ Lưu Đại Hoành lắp bắp.
Tô Trường An gật đầu, hắn biết Lưu Đại Hoành sẽ kinh ngạc.
"Không ngờ ở đây lại gặp được Lưu đại ca, thực là khéo.” Tô Trường An khẽ nói, đi tới chỗ trùm thổ phỉ.
Tô Trường An bây giờ là trọng phạm triều đình, cả Đại Ngụy bây giờ đã còn ai mà không biết tới cái tên của hắn, thế mà hắn lại đường hoàng xuất hiện trước mặt Lưu Đại Hoành như thế này.
Lưu Đại Hoành cũng là võ giả, nên sau khi nhìn thấy sức mạnh cường đại của Tô Trường An thì trở nên kính sợ, đứng sững ra nhìn hắn, không đáp được lời nào.
Thương nhân béo lại xáp tới, gã thấy Lưu Đại Hoành võ nghệ không tinh, muốn nhờ Tô Trường An hộ tống gã đến Bắc địa.
Nhưng gã còn chưa kịp nói lời nào, Tô Trường An đã xòe tay, một luồng khí tức cực kì lạnh lẽo từ trong người hắn tuôn ra.
Khí tức kia mang theo lực hút nào đó, như muốn hút hết linh hồn của người ta ra khỏi cơ thể, thương nhân lập tức ngậm mồm, lùi lại.
Trong mắt Tô Trường An bỗng nổi lên một vòng màu đỏ.
Hắn hé miệng, trong họng buột ra một âm thanh như dã thú gầm.
Trong các xác chết, những làn khí đỏ bắn ra, chui vào trong miệng Tô Trường An.
Cảnh tượng quỷ dị làm cho ai nấy đều sợ hãi, run lên cầm cập.
Tô Trường An hút huyết khí xong, huyết quang trong mắt biến mất.
Hắn quay lại nhìn mọi người, nhếch mép.
"Ta cũng phải về Bắc địa, Lưu tiêu đầu đi với ta đi.”
Tô Trường An rời thành Tây Giang vào tháng tư.
Lấy cước trình của hắn, ba tháng đủ để đi tới đi lui Đại Ngụy một vòng, thế mà hôm nay mới đến Ngọc Môn quan, là bởi vì trên đường đi hắn đã làm một việc.
Hắn trở về Trường An.
Chuẩn xác là hắn lén lút trở về Trường An, về Thiên Lam viện, vào trong Tàng Thư các tìm quyển Minh Thư Huyết Kỷ hoàn chỉnh kia.
Hắn muốn tu luyện tà điển của thời thượng cổ này, đến hôm nay hắn đã bắt đầu tu luyện nó.
Đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, Tô Trường An cũng đã nghĩ kĩ mọi lợi và hại trong đó.
Tư Mã Hủ nhìn chằm chằm, thù với đám Bắc Thông Huyền phải báo, Thanh Loan vẫn còn đang ở Tinh Thần các chờ hắn đi cứu.
Từ khi gặp phải Mạc Thính Vũ, năm năm nay, những người hắn thích đa phần đều đã chết.
Tô Trường An không muốn họ chết, hắn muốn bảo vệ cho họ, nhưng hắn yếu quá, mỗi lần tai vạ tới, hắn đều trốn dưới cánh tay của họ, chưa từng giúp được họ cái gì.
Hắn mất như vậy đã đủ rồi, hắn không muốn lại tiếp tục như vậy nữa.
Cho nên, hắn phải trở nên mạnh, và phải nhanh, phải dùng cách nào nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ.
Minh Thư Huyết Kỷ chính là con đường tắt tốt nhất.
Hắn đã từng do dự, tà điển dù sao cũng là tà điển, người ta đồn nó có thể mê hoặc tâm thần con người, mà không có lửa thì sao có khói.
Tô Trường An đã nghiên cứu rất kĩ về điều này. Ngày ấy, Thác Bạt Nguyên Vũ đã từng nói, người tu hành bởi vì hấp thu quá nhiều oán niệm nên rất khó giữ được bản tâm, bị lạc trong mê mang của oan hồn chú oán, trở thành quái vật chỉ biết giết chóc.
Nhưng đạo của Tô Trường An chính là Tiên đạo, đã từng ở trong Thiên Đạo các chém chết tâm ma, linh hồn của hắn vô cùng cường đại, một ngày tu thành, ngay cả ma đều phải tan nát.
Chỉ cần dùng đúng, Tô Trường An tự tin hắn có thể khống chế được chúng.
Tu vi của hắn tuy rằng đã đến Vấn Đạo cảnh, chỉ còn kém Tinh Vẫn một cảnh, nhưng hai cái lại khác nhau một trời một vực, trên đời này biết bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt bị nhốt ở cửa ải Vấn Đạo, cả đời không phá được cảnh, tiếc nuối mà chết.
Tô Trường An không biết mình có tới được cảnh giới kia hay không, dù có, hắn cũng không biết kẻ thù có cho hắn nhiều thời gian như vậy hay không.
Cho nên hắn không có lựa chọn.
Hắn phải tu luyện Minh Thư Huyết Kỷ.
Chỉ mau chóng thành tựu Tinh Vẫn, thì mới có khả năng để đối kháng.
Làm như vậy đương nhiên có chút tàn nhẫn, thế nhưng Tô Trường An đã mất mát quá nhiều, hắn không muốn mất thêm gì nữa, vì hắn cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.
Ở Giang Đông, khi đao khách hóa thành lệ quỷ, đã tuôn ra lời thề tàn độc nhất với Thác Bạt Nguyên Vũ.
Tô Trường An kia đã chết.
Cậu bé đó đã chết.
Thiên hạ này hỗn loạn, hắn không sao nhìn rõ, các đấng thượng vị giả đánh cờ, hắn không sao hiểu được.
Hắn chỉ muốn nắm chặt những gì hắn có, dù có chết cũng không muốn buông ra.
Hắn không làm được sài lang ngủ đông ở trong rừng rậm, nhưng hắn có quyết tâm bảo vệ những thứ thuộc về mình.
Như Ngọc Hành mong muốn.
Con sư tử con đó bây giờ đã không còn non nớt, đã biến mình thành con hùng sư.
Lưu Đại Hoành sửng sốt, nụ cười trên mặt Tô Trường An vẫn trong veo như thế, không khác gì với ba năm trước, nhưng… ngay mới vừa rồi, chính hắn đã làm ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Lưu Đại Hoành.
Y khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng trấn định bản thân: "ha hả, được!"
Đoàn người thu thập xong đồ đạc, tiếp tục lên đường.
Tô Trường An và Lưu Đại Hoành đi trước nhất, sau lưng là người trong tiêu đội, xe ngựa, thương nhân béo đi sau cùng.
Có lẽ là bởi vì Tô Trường An mới vừa làm ra một chuyện quá mức kinh người, nên cả đội áp tiêu lẫn thương nhân béo đều cố gắng giữ một khoảng cách với hắn.
Ngay cả Lưu Đại Hoành đi bên cạnh hắn, Tô Trường An cũng bén nhạy phát hiện ra y hít thở vô cùng hỗn loạn, trán đầy mồ hôi hột.
Tiêu đội đi thêm mười dặm thì trời bắt đầu tối, Lưu Đại Hoành bèn bảo thủ hạ dựng lều tạm nghỉ.
"Ngươi đang sợ?" Mọi việc làm xong, Tô Trường An mới đi tới, hỏi y câu ấy.
Giọng nói của hắn rất dễ nghe, nhưng rơi vào trong tai Lưu Đại Hoành lại làm cho y giật thót, mồ hôi trán tuôn càng thêm nhiều.
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.