Mặt Lý Doanh bị đẩy sang một bên.
Mái tóc đen dày tán loạn che khuất biểu tình của hắn, một lúc sau, hắn mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu niên trên giường.
Lúc này Vân Thanh Từ mới mười chín tuổi, đương lúc yêu hắn như si như dại, quyến luyến không rời, bên miệng lúc nào cũng treo hai ba câu "A Doanh".
Đáng lẽ phải là như vậy.
Vân Thanh Từ lật người đi rồi lại lật người lại, chắc do quần áo quá nghiêm chỉnh gây khó chịu nên ngủ không ngon. Y trước giờ khi nghỉ ngơi nhất định phải mặc một lớp lót mềm mại, mới có thể ngủ thoải mái.
Mặc dù thuở nhỏ lớn lên bên mẹ, chưa từng gặp tướng phủ, nhưng Tần Phi Nhược dù sao cũng là con gái của Vương hầu. Tuy sau này nàng chuyên chế, có tính chiếm hữu con cái mạnh nhưng vẫn dốc sức nuôi nấng Vân Thanh Từ, cho ăn sung mặc sướng, vật chất chưa bao giờ thiếu thốn.
Lý Doanh ôm lấy y, vừa dỗ vừa khuyên, cởi áo gấm bên ngoài xuống.
Do men rượu, Vân Thanh Từ rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nửa canh giờ sau.
Tiền sảnh im lặng không tiếng động, Lý Doanh đi ra ngoài bình phong, tới bên cạnh Nguyễn Liên.
Trán Nguyễn Liên dán lên mu bàn tay, mái tóc dài từ đầu vai rơi xuống, không nhúc nhích.
"Ngươi là cầm sư?"
Giọng của nam nhân lạnh căm căm, không rõ vui buồn. Nguyễn Liên chỉ có thể cẩn thận đáp lời: "Vâng."
"Tay đúng là rất đẹp."
Trong lòng cầm sư thầm nghĩ không xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-buong-binh-da-nghi-thong-suot/2559472/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.