Phòng ở xưởng nung thấp bé rách nát, thiên tử cẩm y ngọc bào, rõ ràng không hợp với nơi này, thân hình cao ngất, càng làm cho hắn nhìn có chút bí bức.
Vân Thanh Từ đã đạp hắn đến chỗ chân không thể chạm vào nhưng vẫn còn chê hắn cách không đủ xa, y rút chân lại, vì ký ức mới ập về mà mặt lạnh tanh: "Đi ra ngoài, đừng ở chung một chỗ với ta."
Môi Lý Doanh khẽ mím, tức ngực một trận: "Sao đuổi ta đi?"
Tất nhiên là vì ghét ngươi.
"Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại." Lý do của Vân Thanh Từ rất thuyết phục: "Thân phận của ngươi tôn quý, hồi cung đi."
"...... Ngươi sai người truyền lời rằng giờ tý hồi cung, sao lại không về?"
"Kế hoạch không theo kịp thay đổi." Vân Thanh Từ thuận miệng cho có lệ: "Tuyết rơi dày nên không về nữa."
"Vậy sao không phái người về thông báo một tiếng?"
"Do muộn quá rồi." Y nhớ tới gì đó, nói: "Ta không muốn giày vò hạ nhân nữa."
Đây là lý do Lý Doanh từng đuổi y đi, nói có việc thì tới cung hắn, không thì đừng có tới, Vân Thanh Từ không chỉ một lần ngồi trước bàn chờ đợi, đem đồ ăn tự tay làm hâm nóng đi hâm nóng lại, sau đó không thể không sai người bỏ đi, lẻ loi đi vào sau bình phong, lúc thức trắng đêm vì khó ngủ, y thường sẽ nghĩ, Lý Doanh là thương xót cho hạ nhân hay chỉ vì trong lòng không có y.
Lý Doanh không ngờ tới sẽ có ngày bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-buong-binh-da-nghi-thong-suot/2559470/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.