Chương trước
Chương sau
Hôm sau
Tuệ San từ bên ngoài sân đi vào, từng bước chân lững thững để chùn mình lại, ngắm nhìn nốt khung cảnh xung quanh. Trời tối rồi, đèn từ cổng lớn hắt vào sáng cả một khoảng rộng, hướng đến phía căn biệt thự phía trước như tòa lâu đài tráng lệ, nữ nhân mặc trên mình bộ váy satin hai dây, chiếc váy rộng thoải mái cho việc nhảy múa, là bộ đồ Khuất Ngôn Chấn gửi sáng nay, mọi thứ đều vừa vặn với size số cả ba vòng
Tuệ San đã lâu lắm rồi không còn được khoác lên mình bộ đồ đắt tiền và sang trọng như vậy nữa, cô nhẹ nhàng quay một vòng rồi lại cao hứng lả lướt cơ thể, biểu diễn mấy điệu múa xoay cơ bản trên đôi cao gót trơn láng. Ngôn Chấn từ xa đi lại, cảm thán:
- Tôi đã hiểu tại sao đám tài phiệt ở Meraki lại say đắm em đến vậy
Hắn đi lại mạnh bạo kéo cô vào trong lòng, mặc cho khuôn mặt cô có phần hoảng hốt và cơ thể mềm mại ban nãy đã trở nên cứng ngắc trong vòng tay nam nhân. Khuất Ngôn Chấn rờ tay xuống đốt cổ kiêu ngạo của vật nhỏ trong lòng, thủ thỉ:
- Đơn giản là nhảy múa... mà em đã khiến... tôi rạo rực
Ngôn Chấn cúi xuống hít hà hương thơm dưới vành tai tiểu thỏ này, hơi thở của cô phả lại vào bên tai hắn khiến nam nhân trước đây lãnh đạm với mọi giai nhân mà lần này liền trở nên bộc phát xúc cảm đầy mạnh mẽ. Khuất Ngôn Chấn bế thốc Tuệ San lên rồi bế vào trong nhà, bàn ăn có vài món nóng hổi thơm phức cả khoang bếp, cô có thể thèm ăn mấy món hảo hạng ấy còn với Ngôn Chấn, thứ hắn muốn là cô
Tuệ San thấy tên đàn ông trước mặt có vẻ đang làm tới, bèn gàn:
- Ng... Ngài Khuất... đừng...ah...
Bàn tay Ngôn Chấn xoa nắn đùi nhỏ của nữ nhân này, chen chân mình vào giữa hai bên đùi non mà tiếp tục sờ soạng làn da mịn này. Phải đến khi Tuệ San ẩn mạnh hắn ra, nghiêm túc:
- Ngài Khuất... xin... xin hãy kiên nhẫn một lúc nữa. Em đói rồi
Hai người bấy giờ mới ngồi vào bàn ăn, tuy là có hơi không thoải mái bởi ánh mắt Ngôn Chấn nhìn cô như dò xét nhưng nữ nhân cũng biết điểm mạnh của bản thân ở đâu, không dại gì mà nhân cơ hội này hỏi chuyện:
- Phía cơ quan điều tra có tìm được hung thủ chưa... kẻ đã giết tên Trưởng phòng Delyn ấy?
Ngôn Chấn cẩn trọng cắt thịt, đáp:
- Rồi... một tên vô danh tiểu tốt, có thù với tên Trưởng phòng thôi
Tuệ San kiếm chuyện để kéo dài thời gian:
- À... hôm nay em tới viện, bà ngoại em đã có đội ngũ y bác sĩ riêng chăm sóc. Tiền đóng phí mua đàn, đồ múa hay mấy vật tư ở trường... cũng đã thanh toán rồi ạ
Khuất Ngôn Chấn gật gù, hào sảng đáp:
- Mấy thứ đó không là gì hết... tôi có thể cho em nhiều hơn thế
Nữ nhân cúi gằm mặt xuống cười khẩy, sau lại hất lên mà bày ra vẻ bối rối, hỏi nhỏ:
- Còn... còn chuyện của Delyn... và... và cái chết của ba mẹ em năm đó... ngài bảo, sẽ giúp em
Nam nhân suy nghĩ gì đó, đăm chiêu nhìn vật nhỏ trước mặt rồi thẳng thắn:
- Vậy phải tùy thuộc vào em, nếu tôi còn hứng thú với em ngày nào, tôi sẽ dốc lòng với em ngày ấy... còn nếu tôi phật ý, thì không chắc có đủ lâu để giúp em vạch mặt phía Delyn hay không
Bữa ăn cũng sớm xong, Khuất Ngôn Chấn đưa cô xem qua một vòng căn biệt thự, đi qua sảnh hành lang hướng mắt xuống là chiếc cột lớn, sàn gỗ lát trơn mịn cùng tấm gương đối diện. Nam nhân thủ thỉ:
- Tôi sẽ chuẩn bị mọi tiện nghi về ngành học cho em, đây là sảnh để nhảy múa hay tập thể dục cũng được... góc phòng dưới kia sẽ là nơi tập đàn, có đủ loại nhạc cụ và sẽ thuê giảng viên về dạy em nếu cần
Đàm Tuệ San có chút gượng gạo, cô chỉ cần lợi dụng cái bóng của Khuất Ngôn Chấn để đẩy nhanh việc tìm ra chân tướng cái chết và vụ sáp nhập bẩn thỉu năm ấy của Delyn. Ngay cả nam nhân cũng mới bảo có lẽ hắn sẽ không có xúc cảm mê muội cô quá lâu đâu... vậy mà lại mất công chuẩn bị một đống thứ. Tuệ San so với cơ thể này không tiếc rẻ, cũng chỉ có thân thể này để lợi dụng đám tài phiệt
Nữ nhân thỏ thẻ hơi lại:
- Chúng ta chỉ là mối quan hệ tình nhân... sao ngài phải bỏ công nhiều như thế
Khuất Ngôn Chấn cười lớn, bế nữ nhân này nhẹ như bẫng rồi tiến về căn phòng chính, thoải mái trả lời:
- Tôi bỏ ra bao nhiêu... sẽ lấy lại bấy nhiêu. Em chớ có lo một doanh nhân mà lại chịu lỗ
Khuất Ngôn Chấn như chờ đợi thời cơ này rất lâu rồi, hắn cởi bỏ áo vest, chiếc calavat cũng giựt mạnh ra mà rơi vãi dưới sàn. Tuệ San có chút e sợ trước sức mạnh của người đàn ông này, cô lùi về sau giường tới khi hắn chồm tới như con hổ vồ mồi, cô lại nhanh nhảu cái miệng:
- Kh... Khoan... em đi tắm đã nhé? Dù gì cũng cần sạch sẽ một chút
Khuất Ngôn Chấn nhíu mày, hắn hiểu rõ tiểu thỏ này đang cố bới dài thời gian ra mà chống chế, nữ nhân này không dễ gì dâng đến tận miệng nam nhân như thế. Hắn cười lên vẻ nham hiểm, cùng cô tiến vào phòng tắm, tà tà:
- Tôi nghĩ chúng ta đổi địa điểm làm chuyện đó cũng hay đấy... Nào, tôi và em đi tắm
Đàm Tuệ San nghe vậy liền trắng bệch mặt lại, cô co rúm người lại mà tưởng tượng cảnh nhục d*c trong phòng tắm sắp đây, nữ nhân là lần đầu, chỉ như con nhím xù lông để gây ấn tượng cho Ngôn Chấn... ai mà ngờ hắn còn cao tay gắp bỏ từng cái gai nhím để nắm thóp Tuệ San
P/s: chap sau có H nha mng... Mng thả tim, cho tui xin điểm quà và phiếu vote nhé hí hí ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.