Ngôn Chấn cầm tay cô lôi đi như đứa trẻ, hắn quá cao lớn lại khỏe mạnh, lôi cô đi xềnh xệch như vậy cũng không quá khó khăn. Nam nhân chủ động mở cửa xe mà bắt dúi cô ngồi yên vào trong, hỏi một giọng điệu như mọi việc không liên quan tới mình:
- Chuyện này là thế nào?
Đàm Tuệ San ngồi ép mình cạnh cửa, cười khẩy:
- Còn không phải là món quà ngài Khuất tặng em sao? Món quà của sinh viên xuất sắc nhất ấy?
Khuất Ngôn Chấn không đủ kiên nhẫn mà rông dài, nhàn nhạt đáp:
- Nếu có kẻ đã rắp tâm hại em, chắc chắn em phải vào tù... bên ngoài bà ngoại em nằm đó không ai trông coi, sự nghiệp học hành đến đây là hết. Hội đồng Nghệ thuật Paris sẽ nghĩ gì về em rồi cả danh tiếng của DeLU... Tôi không thể để em phá hủy ngôi trường
Đàm Tuệ San tức giận mà nói lớn:
- Anh là ngu hay sao? Tôi bị hại... còn không phải do anh sắp đặt à? Anh hẹn tôi đến nhà hàng chết tiệt đó... giết người, dựng hiện trường giả, báo án rồi dấu vân tay của tôi trên con dao dù tôi chưa từng cầm lên
Khuất Ngôn Chấn ngắt lời, đôi mắt hắn nhìn cô đầy vẻ thao túng khiến đối phương sớm bối rối:
- Sinh viên Đàm... em không có bằng chứng, cũng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé. Lời em nói, ai sẽ tin? Giờ tôi đưa em về, cứ nghĩ đến hậu quả sau này rồi em sẽ có sự lựa chọn sáng suốt
Trên suốt dọc đường đi không ai nói với nhau lời nào, Tuệ San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-bong-nho/274797/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.