Bữa tối cũng đã xong, A Nghiêm đon đả đi tới sau lưng bà ngoại Tuệ San, ẩn chiếc xe lăn lại bàn rồi khơi mào cuộc trò chuyện nhằm kết nối Tuệ San với Khuất Ngôn Chấn:
- Bà... hồi ở Thành Đô anh Chấn mê nhất món Tuệ San nấu... phải không anh? Nhưng hôm nay món soup kiểu Nga này là lần đầu tiên chúng cháu được ăn
Khuất Ngôn Chấn đã rất nhanh bắt sóng mà đáp:
- Ừ... à vâng, đúng vậy. Ở Thành Đô cũng chỉ là các món Trung Quốc quen thuộc, thực là hiếm lắm mới thưởng thức món soup này, hì
Hắn chủ động kê ghế cho Tuệ San, còn ranh mãnh kéo sát chỗ ngồi của hai lại gần nhau rồi thuận tay ôm eo nữ nhân, vừa để thỏa mãn cái thú của bản thân mà đường đường chính chính, vừa để tạo thân mật cho mối quan hệ cả hai trước mặt bà ngoại Tuệ San. Nữ nhân nhìn hắn mà khẽ liếc xéo, lấy ngay một bát soup múc đầy, nói:
- Vậy anh ăn nhiều vào nhé... chỉ sợ anh ăn no quá chứ em còn sức là sẽ phục vụ anh
Bữa tối diễn ra trong không khí vui vẻ, với bà ngoại, với A Nghiêm, với Khuất Ngôn Chấn, riêng Tuệ San là như cô từng nói, “bên ngoài thỏa mãn chứ bên trong đang hao tâm tính kế”. Ánh mắt nữ nhân đôi lúc nhìn hắn thật lâu, trông cái vẻ cười đùa thích thú của Khuất Ngôn Chấn khiến bàn tay cô cầm nĩa đã găm dầm nhừ vào miếng khoai tây luộc, nó nát bét ra kéo theo sự chú ý của bà ngoại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-bong-nho/1894949/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.