Tuệ San thả mình ngồi dựa vào lồng ngực hắn rồi cứ thế khóc nấc như trẻ con, không phải lần đầu tiên cô bị như này, chỉ cần một lực mạnh vừa đủ tác động lên đùi trái là cả nửa cơ thể như bị liệt đi vậy, cơn đau cứ hoành hành cho đến khi có thuốc giảm đau phù hợp. Nữ nhân chỉ tay ra cái túi thì Khuất Ngôn Chấn rất nhanh đã lấy cho cô, lục lọi một hồi cũng tìm được lọ thuốc mình cần, viên thuốc đắng ngắt, mỗi lần phải 2-3 viên nên Tuệ San phải giữ cho chân mình thật cẩn thận, tránh va đập, tránh dùng lực mạnh, luôn giữ ấm, chườm nóng và bôi mỡ nóng.
Tuệ San đổ thuốc ra trong vô thức, cứ thế nốc mấy viên nhưng ngặt nỗi nó cũng không chịu trôi xuống nội tạng, vị đắng truyền lên cả khoang miệng, nữ nhân khổ sở cầm lấy bình nước mà dốc lên tận miệng, cơn đau co giật khiến các chi hoạt động không linh hoạt, cứ run bật lên như bị căn bệnh quái gở lắm vậy. Khuất Ngôn Chấn hoàn toàn bị động, hắn chỉ đành uống một ngụm lớn rồi qua đường hôn mà truyền dịch lỏng vào cho Tuệ San, nước mắt cô chảy thành dòng có chút mặn len lỏi giữa khoang miệng hai người.
10 phút sau
Khung cảnh thảm thương ấy cũng dừng lại, Tuệ San nín khóc, tiếng nấc cụt vang lên đều đều, bên chân trái mất hết sức lực mà lỏng lẻo như không còn dây thần kinh hoạt động, vết bầm cũng xẹp xuống, làn da dần trở lại màu trắng hồng. Cô để bản thân nằm yên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-bong-nho/1894948/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.